▬●▬ ▬●▬ ▬●▬
Ngôn Hành Chi cũng không ngờ được Sầm Ninh sẽ làm như vậy.
Lúc nãy nằm trên sô pha anh quả thật đã ngủ rồi, nhưng tính cảnh giác của anh luôn rất cao, thời điểm nghe thấy có người mở cửa đi vào phòng anh liền tỉnh dậy. Chỉ là lúc ấy đầu anh vẫn còn rất choáng váng, sau khi ý thức được người đến là Sầm Ninh thì cũng lười không mở mắt ra.
Sau đó, Sầm Ninh ngồi xổm xuống trước mặt anh, đột nhiên gọi tên anh.
Trong trí nhớ của anh, cô chưa từng gọi đầy đủ tên anh lần nào cả, vì thế anh vẫn ung dung nhắm mắt, muốn xem thử xem cô gái nhỏ này sẽ làm gì nhân lúc anh đang ngủ đây.
Lúc sau, anh lại nghe được cô nói mình không thích Tống Từ, thời khắc nghe cô nói như thế anh cảm thấy có chút vui vẻ, tựa như hoa mình trồng trong nhà không bị hái đi, thậm chí còn sinh trưởng tốt hơn nữa, khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng... cảm giác kiêu ngạo này của anh cũng không duy trì được bao lâu.
Bởi vì ngay giây tiếp theo, đột nhiên có vật gì đó lạnh lạnh mềm mềm phủ lên môi anh. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng dựa vào hơi nóng và hô hấp bỗng nhiên đến gần ấy, anh biết được đó là môi của một người.
Như lời của Tân Trạch Xuyên nói, anh đối với cô càng giống như là "trưởng bối" hơn, chính anh cũng cảm giác được sự sợ hãi và căng thẳng của cô mỗi khi đối mặt với mình, vì thế cho dù biết từ nhỏ cô đã biết sự tồn tại của từ "vị hôn thê", anh vẫn cảm thấy cô hẳn là sẽ kính nể và sợ hãi anh nhiều hơn một chút, sao có thể thích gì đó cơ chứ.
Tuy rằng anh không quá đồng ý với việc cô yêu đương ở tuổi này, nhưng Tân Trạch Xuyên nói không sai, con gái trong độ tuổi này quả thật rất dễ yêu thích con trai cùng lứa sớm chiều chung đụng với mình. Anh và cô không chỉ chênh lệch nhau về tuổi tác, mà còn có cả khoảng cách, thế nên từ trước đến nay Ngôn Hành Chi chưa bao giờ nghĩ cô gái nhỏ này sẽ có tình ý gì với anh.
Chuyện xảy ra đêm nay, là nằm ngoài dự kiến của anh.
Ngày hôm sau, nhóm người Sầm Ninh còn phải đi học, vì thế vừa sáng ra đã rời đi.
Sầm Ninh cảm thấy có chút may mắn vì hôm nay còn phải đi học, nếu không cô thật sự không biết nên đối mặt với Ngôn Hành Chi như thế nào nữa.
Tuy rằng lúc ấy anh đang ngủ, nhưng cô vẫn không vượt qua được trở ngại trong lòng mình, tối hôm qua rốt cuộc cô đã thiếu cọng dây thần kinh nào mà lại dám đi hôn anh chứ...
Sầm Ninh vỗ trán một cái, nhắc nhở bản thân mình lấy lại tinh thần để nghe giảng bài.
"Này, cậu làm gì thế?" Tống Từ ngồi bàn sau dùng bút gõ vào lưng cô.
Sầm Ninh liếc nhìn giáo viên một cái, sau đó hơi nghiêng đầu: "Sao thế?"
Tống Từ: "Thấy tinh thần cậu hôm nay không tốt lắm, còn cả quầng thâm mắt này, tối hôm qua không ngủ sao?"
Sầm Ninh: "...... Không sao."
Hôm qua không phải không ngủ, nếu tính ra, cô ngủ cũng hơn hai giờ cơ.
"Sắp thi cuối kỳ rồi, nhìn trạng thái này của cậu có phải là không ổn không?"
"Chỉ là hôm qua ngủ không ngon thôi, không có gì đâu."
Nói xong, Sầm Ninh quay đầu lại tiếp tục nghe giảng bài. Chỉ là ngay khi cầm bút lên, cô đột nhiên nhớ lại lời Ngôn Hành Chi hỏi cô vào hôm qua: Em thích cậu ấy?
Thích Tống Từ?
Tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy nhỉ.
Sầm Ninh khẽ nhíu mày, chắc có lẽ là bởi vì người bạn học đi cùng cô mỗi khi anh gặp được vừa hay là Tống Từ, nên mới hiểu lầm đi.
**
Một khoảng thời gian sau đó, Sầm Ninh đều tránh né Ngôn Hành Chi, bởi vì cô phát hiện, mỗi khi cô nhìn vào mắt anh liền có cảm giác vô cùng chột dạ. Sau nữa, vì kỳ thi cuối kỳ tới, cô vội vàng bận rộn chuẩn bị thi nên dần dần quên đi những chuyện này.
Lần này Ngôn Hành Chi trở về, thời gian ở lại nhà cũng rất lâu, sau kỳ nghỉ đông, năm mới từng bước đến gần, nghe dì Trần nói, năm sau anh mới trở lại quân đội.
Hôm nay là đêm trước giao thừa, Ngôn Hành Chi không ở nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!