▬●▬ ▬●▬ ▬●▬
Nghe anh nói đau, động tác tay Sầm Ninh dần nhẹ nhàng hơn. Cô cẩn thận cầm quả trứng gà lăn lên sườn mặt của anh, vẻ mặt chuyên tâm như đang đối mặt với một miếng ngọc thượng hạng vậy.
"Trong phòng còn một quả nữa, anh đợi chút, em vào lấy." Nhận thấy quả trứng gà trên tay hơi lạnh đi, Sầm Ninh quay người, bước vội vào phòng.
Ngôn Hành Chi nhìn bóng lưng của cô, từ từ đứng thẳng người lên. Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt cảm thấy đêm đông vắng vẻ thế này cũng không khó chịu cho lắm.
"Đây ạ." Cô bé con từ trong phòng đi ra, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo vẻ quan tâm săn sóc, nhìn không ra chút hư tình giả ý nào.
Ngôn Hành Chi nghĩ, trẻ con thường sẽ không gạt người đâu.
"Anh, cúi xuống ạ." Sầm Ninh kéo kéo vạt áo của anh.
Ngôn Hành Chi khẽ cười, anh duỗi tay sờ đầu cô: "Vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Nói dứt lời, anh vòng qua người cô đi vào phòng.
Sầm Ninh ngơ ngác đứng tại chỗ, bàn tay cầm quả trứng gà hơi siết lại, đây là lần đầu tiên cô thấy anh nở nụ cười sau nhiều ngày qua.
Cô không biết, hóa ra lại có một người dù cười hay không cười đều có thể khiến lòng cô dậy sóng lớn như vậy.
Sau khi đi vào phòng, Ngôn Hành Chi cầm lấy quả trứng gà từ tay Sầm Ninh, tự lăn lên mặt mình.
"Đây là, dì Trần bảo em mang lên cho anh ạ."
Ngôn Hành Chi: "Cảm ơn em."
Sầm Ninh đứng bên cạnh cảm thấy hơi xấu hổ: "Vậy anh mau ăn đi ạ. Em, em về đây."
"Đợi đã." Ngôn Hành Chi đột nhiên gọi cô lại.
Sầm Ninh quay đầu lại: "Dạ?"
"Mấy hôm nay tôi bận, quên hỏi em, kết quả thi học kỳ ra sao đấy?"
Anh vẫn còn nhớ việc này.
Trong lòng Sầm Ninh vừa vui vẻ vừa căng thẳng: "Em, em được hạng 19."
Ngôn Hành Chi bất ngờ nhìn cô, nếu anh nhớ không lầm thì, thứ hạng lần trước của cô còn là đếm ngược từ dưới lên, nhanh như vậy đã theo kịp được các bạn, cũng lợi hại đấy.
"Tiến bộ to nhỉ, xem ra em thật sự cố gắng đấy."
Ngôn Hành Chi cũng không rõ câu này có xoa dịu được tâm trạng thất vọng của cô không nữa. Đối với anh mà nói, thi được hạng mười mấy trong lớp cũng không phải thành tích to lớn gì. Vả lại, anh rất ít khi khen ngợi người khác. Nếu không phải vì hai quả trứng đêm nay, có lẽ anh cũng sẽ không hứng thú quan tâm mấy chuyện này đâu.
Nhưng lúc này, hai mắt Sầm Ninh lại đang lấp lánh nhìn anh. Tâm trạng mất mác tựa như chú ngựa bị ghìm dây cương nhiều ngày trên vách đá vắng lặng cheo leo đột nhiên được an ủi, hai khóe mắt cô đỏ ửng lên.
"Em, sẽ càng tốt hơn ạ."
Ngôn Hành Chi không thấy được ánh mắt mang theo chấp niệm của cô bé con đứng trước mặt mình, anh rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Phải cố lên nhé."
"Dạ!"
Sầm Ninh vô cùng vui vẻ rời khỏi phòng anh. Lúc đi xuống lầu, cô chợt nhìn thấy đồng hồ trên tường vừa lúc chạy đến 12 giờ. Cô kinh ngạc, lập tức quay đầu chạy lại lên lầu.
Lần này cô cũng không thèm gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào phòng của Ngôn Hành Chi, lúc này anh đang chuẩn bị đi thay đồ, nghe tiếng động bèn quay đầu lại nhìn cô: "Có chuyện gì thế?"
"Năm mới vui vẻ ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!