17.
Trước đây, tôi và Lục Đình Tiêu hầu như không tiếp xúc gì.
Lần đầu chúng tôi gặp nhau là ở lễ đính hôn của tôi và Chu Duật Sâm.
Giờ nghĩ lại,
Thì hôm đó tôi với Chu Duật Sâm cũng cãi nhau một chút.
Lúc đó tôi cứ nghĩ là lỗi của mình.
Cho rằng mình làm anh ta bực.
Nhưng thật ra, lý do khiến anh ta bực là vì người phụ nữ mà anh ta yêu sâu đậm kia.
Chỉ là tôi hoàn toàn không hay biết gì cả.
Chu Duật Sâm chỉ cần dỗ dành vài câu tôi lại vui vẻ ngay.
Hôm đó là lần đầu tôi uống rượu.
Khi hơi men bốc lên, tính cách tôi luôn cố đè nén mới lộ ra đôi chút.
Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, tôi bị bạn bè xúi giục, đã nhảy một điệu với vài người bạn của Chu Duật Sâm.
Chỉ riêng Lục Đình Tiêu là không nhảy với tôi.
Tôi vừa nhảy xong thì Chu phu nhân đã cho người gọi tôi qua.
Bà ấy vẫn giữ thể diện cho tôi, nhưng sắc mặt lại nghiêm khắc, dạy dỗ tôi mấy câu.
Ra ngoài lại, tôi không dám cười đùa nữa.
Chỉ biết ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.
Tôi nhớ khi đó, Lục Đình Tiêu còn hỏi tôi:
Sao không chơi nữa?
Hơi mệt rồi. Tôi cười cười đáp lại.
Không dám hé lộ nỗi sợ cùng tủi thân trong lòng.
Lục Đình Tiêu cũng không nói thêm gì.
Tôi đương nhiên cũng chẳng dám bắt chuyện với anh ấy.
Lục Đình Tiêu trông rất khó gần, cả người đều toát ra vẻ kiêu ngạo bất kham của kẻ lớn lên trong gia đình quyền quý.
Không ai lọt nổi vào mắt anh ấy.
Chu Duật Sâm nói Lục Đình Tiêu là kiểu đàn ông khó chiều, ăn chơi khét tiếng, tôi cũng mang trong lòng vài phần thành kiến.
Nhưng sau đó, anh ấy lại mang cho tôi một cốc nước mật ong ấm.
"Uống đi, sẽ thấy dễ chịu hơn."
Tôi không từ chối, cẩn thận đón lấy rồi uống từng ngụm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!