Chương 5: (Vô Đề)

14.

Bố mẹ tôi không biết từ khi nào đã đi ra ngoài. 

Thấy vậy vội vàng đẩy tôi:

"Hàm Chi, Dục Sâm cũng không cố ý đâu." 

"Vợ chồng son, cãi vã đôi chút cũng là chuyện thường, con đừng trẻ con như vậy." 

Nói xong lại quay sang cười gượng với Chu Duật Sâm, còn gọi người giúp việc đến lau quần cho anh ta. 

Chu Duật Sâm cười khẩy,  dù chỉ thoáng qua, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng. 

Khoảnh khắc đó, tôi như bừng tỉnh. 

Thật ra, trong mắt Chu Duật Sâm, 

Tôi chẳng khác gì con chim trong lồng kia. 

Anh ta vui thì cho tôi một cái nhìn âu yếm, vài câu nhẹ nhàng. 

Anh ta khó chịu thì đánh thì mắng là điều hiển nhiên. 

Dù bố mẹ và họ hàng tôi đứng ngay bên cạnh, 

Anh ta cũng chẳng hề kiêng nể. 

Nếu tôi lấy anh ta, thì cảnh này sẽ như cơm bữa trong những ngày tháng sau này. 

Mà đây, e rằng chỉ là khởi đầu nhỏ nhất mà thôi. 

"Được rồi, mọi người đừng bận rộn nữa." 

Chu Duật Sâm phất tay cho người giúp việc lui ra. 

Bố mẹ tôi đứng một bên, vẫn nơm nớp lo sợ. 

Chu Duật Sâm không nhìn họ, kéo tay tôi: 

"Đi thay váy khác đi, tối nay có tiệc, chúng ta ra ngoài ăn." 

Anh ta lại ra vẻ dịu dàng, ân cần săn sóc như thể chưa có chuyện gì xảy ra. 

Bố mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng đi theo cười nói nịnh bợ. 

Tôi muốn hất tay anh ta ra. muốn xé nát cái mặt nạ giả tạo ghê tởm kia. 

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không làm thế. 

Tôi chỉ như Trương Hàm Chi của mọi khi, im lặng, ngoan ngoãn gật đầu, quay người lên lầu thay đồ. 

Thay váy xong, tôi đứng trước gương chỉnh lại tóc. 

Trong gương phản chiếu gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hai gò má lại đỏ bừng, lông mày vẫn nhạt nhòa như cũ.

Nhưng trong đôi mắt đen thẳm kia, lại ánh lên một tia lửa nhỏ. 

Tôi biết,  tia sáng mong manh ấy, sắp bùng cháy, lan cả cánh đồng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!