Chương 4: (Vô Đề)

11.

Lục Đình Tiêu nghiêng đầu nhìn tôi một cái. 

Lại nhìn về phía trước. 

Tầm mắt tôi rơi xuống bàn tay đang nắm vô lăng. 

Tay anh ấy rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thô ráp mạnh mẽ. 

Không giống bàn tay công tử bột chút nào. 

Tôi là người mê tay đẹp. 

Nghĩ đến lúc anh ấy ôm eo rồi hôn tôi ban nãy. 

Lại không nhịn được mà nghĩ, nếu hai bàn tay anh ấy ôm lại, chắc vừa khéo ôm trọn eo tôi. 

"Không muốn hỏi tôi, người tôi nói đến là ai sao?" 

Tôi buột miệng hỏi: Là ai vậy? 

Lục Đình Tiêu cười: Em nghĩ xem? 

Tôi ngẩn người, im lặng, tai như ù đi, cả tiếng nhạc nhẹ trong xe cũng không còn nghe rõ nữa. 

Đèn đỏ sáng, còn tận 78 giây. 

Xe dừng lại. 

Lục Đình Tiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. 

"Trương Hàm Chi, vốn dĩ anh định sống để bụng, ch. ết mang theo bí mật này." 

"Nếu tối nay không gặp được em ở đây." 

Tại sao? 

Lục Đình Tiêu không trả lời, chỉ siết c.h.ặ. t t.a. y tôi hơn. 

"Sao hôm nay em buồn vậy?" 

"Sao anh biết em không vui?" 

"Lúc em vui, em không như thế." 

Anh ấy quay sang nhìn tôi:

"Trương Hàm Chi, lúc em bước vào, trông em như chẳng còn chút sức sống nào vậy." 

"Như một cái bình sứ lung lay sắp rơi khỏi giá." 

"Có cảm giác, nếu anh không gọi em, em sẽ ngã xuống, vỡ tan thành từng mảnh." 

Tôi bỗng thấy mũi cay cay, nước mắt tuôn trào. 

Lục Đình Tiêu buông tay, xoay mặt tôi lại, muốn hôn đi những giọt lệ. 

Nhưng đèn xanh bật lên, xe phía sau bấm còi inh ỏi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!