Chương 2: (Vô Đề)

4.

Lục Đình Tiêu bật cười: 

"Được thôi, nhưng cậu phải tìm người tôi ưng đấy." 

"Nói xem, cậu thích kiểu người thế nào?"  

Lục Đình Tiêu dựa hẳn vào lưng ghế, dáng vẻ bất cần đời: 

"Có nói cậu cũng chẳng tìm được." 

Chu Duật Sâm lại như bị kích thích: 

"Hôm nay tôi nhất định phải tìm cho ra, cậu cứ nói đi." 

Lục Đình Tiêu chậm rãi ngẩng mắt nhìn anh. 

Khác với vẻ nho nhã anh tuấn của Chu Duật Sâm, 

Lục Đình Tiêu toát ra khí chất âm trầm bức người, còn mạnh hơn cả loại rượu nặng nhất. 

"Đáng tiếc, cô ấy cũng lấy chồng rồi." 

Chu Duật Sâm sững người, rồi bất chợt rủa nhẹ một câu: 

"Cậu cố ý đúng không?" 

Lục Đình Tiêu không trả lời, hồi lâu mới tự giễu cười khẽ: 

"Không nói nữa, uống đi." 

Anh ấy rót đầy ly, uống cạn một hơi. 

Tiếng nói cười lại rôm rả vang lên. 

Như thể tự ngầm hiểu với nhau, chủ đề cũng được đổi sang chuyện khác. 

Cuối cùng tôi vẫn không bước vào căn phòng đó. 

Không có chất vấn, không có cãi vã, không có van xin  níu kéo. 

Vì bây giờ, có nói gì đi nữa cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.. 

Chu Duật Sâm sẽ cho rằng, mọi chuyện xảy ra trước hôn nhân đều đã là quá khứ, chẳng sao cả. 

Người lớn hai bên sẽ cho rằng, làm lớn chuyện chỉ tổ rắc rối, chẳng gì quan trọng hơn việc hai nhà kết thân thông gia. 

Tôi lảo đảo bước trên lớp thảm dày. 

Cho đến khi vào thang máy, tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo. 

Trong đầu vẫn vang vọng lời nói của Chu Duật Sâm: 

"Cô ấy xinh đẹp, ngoan ngoãn, trầm lặng, nhàm chán." 

"Là người phù hợp nhất để làm dâu Chu gia." 

Tôi bỗng bật cười, nhìn lại hình ảnh chính mình trong gương. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!