Chương 10: (Vô Đề)

28 

Lục Đình Tiêu muốn cho tôi tự do, muốn tôi thoát khỏi vũng lầy.

Nhưng tôi lại không làm thế. 

Tôi nghĩ rốt cuộc mình vẫn là người bình thường, rất ích kỷ. 

Có lẽ cũng vì nỗi sợ hãi, tôi đã tỉnh táo rồi. 

Nên mới đặt lợi ích của nhà họ Trương và bản thân lên trên tình yêu như vậy. 

Hoặc cũng có thể, tôi không muốn kéo Lục Đình Tiêu vào cuộc chiến này. 

Bởi đã có quá nhiều câu chuyện khởi đầu rất tốt đẹp, nhưng kết cục lại là chẳng ra gì. 

Tôi không muốn một ngày nào đó nghe Lục Đình Tiêu tuyệt vọng nói với tôi: 

"Đều tại em, tôi mới bị cả thế giới quay lưng, mất hết danh dự." 

Tôi muốn giữa chúng tôi, dù chỉ là một đoạn duyên ngắn ngủi, vẫn có thể giữ được vài kỷ niệm đẹp. 

Lục Đình Tiêu không biết thỏa thuận giữa tôi và Chu gia. 

Cũng không biết nửa năm sau tôi sẽ ly hôn, rời khỏi ngôi nhà đó. 

Anh ấy chẳng biết gì cả. 

Lục Đình Tiêu nghĩ tôi sẽ bị nhốt mãi trong vũng lầy ấy. 

Anh ấy nghĩ tôi yêu Chu Duật Sâm, yêu sâu sắc nên mới bằng lòng cam chịu. 

Có thể anh ấy đã từng hận tôi. 

Nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cho tôi: 

"Nếu em không vui thì phải làm sao?" 

Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu. 

Tới gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi. 

Tôi mơ thấy Lục Đình Tiêu. 

Anh ấy ngồi trên xe mô tô, phóng khoáng ngông cuồng, nói: 

"Trương Hàm Chi, đi thôi, anh đưa em đi trốn, em dám không?"

29. 

Ngày tôi ly hôn với Chu Duật Sâm , trời vẫn nắng rất đẹp. 

Tối hôm trước anh ta uống say, trông rất tiều tụy. 

Lúc ký tên, tay Chu Duật Sâm run rẩy. 

"Hàm Chi, chúng ta thật sự không thể bắt đầu lại sao?" 

Trong lòng tôi bỗng có chút xót xa. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!