Tối nay Từ Phong luôn có chút lơ đễnh.
Rõ ràng bên cạnh anh ta là Vân Thành, người anh ta luôn đặt ở trái tim, và bố mẹ anh ta cũng không phản đối, ngay cả bố mẹ An gia khi nhìn thấy anh ta cũng không nói gì, còn lên chào hỏi anh ta, khen ngợi Vân Thành.
Họ là những người có tư cách tức giận nhất, nhưng họ lại không làm vậy.
Mọi thứ đều diễn ra theo những gì anh ta đã tưởng tượng.
Anh ta có thể đường đường chính chính đưa Vân Thành xuất hiện trước mặt mọi người, không ai sẽ nhắc đến An Dương, tất cả mọi người sẽ không làm anh ta tức giận.
Nhưng sao anh ta vẫn cảm thấy vô vị?
Từ Phong nghĩ.
"A Phong, sao vậy? Trông cậu có vẻ không được vui cho lắm." Giọng nói dịu dàng của Vân Thành vang lên bên tai Từ Phong.
Từ Phong vô thức nở một nụ cười an ủi nói: "Không sao, chỉ là không thích tham gia những bữa tiệc như thế này."
Vân Thành bên cạnh anh ta hôm nay mặc một bộ vest trắng, trông như một hoàng tử nhỏ nào đó.
Và vẻ mặt lo lắng của cậu ấy, kết hợp với lớp trang điểm chuyên nghiệp, càng giống như một hoàng tử nhỏ hiền lành trong những câu chuyện cổ tích.
Cũng là kiểu người mà Từ Phong đã thích từ nhỏ đến lớn.
Tuy nhiên, vị hoàng tử hiền lành này sau khi nghe lời của Từ Phong đôi mắt tối sầm lại, ở nơi Từ Phong không nhìn thấy đã thoáng qua một tia ghen tị, nhưng vừa ngước mắt lên lại biến thành sự u buồn.
"Là tôi đã làm phiền cậu."
Chỉ vỏn vẹn 6 chữ, đã khiến Từ Phong có chút hoảng hốt.
Anh ta sao có thể nói như vừa rồi chứ? Mặc dù Vân Thành đã nói muốn đến bữa tiệc này, nhưng cậu ấy không hề đưa ra yêu cầu, là anh ta tự nguyện đến, lúc này mà nói những lời như vậy không phải là tăng gánh nặng tâm lý cho Vân Thành sao?
"Không không, đây là vấn đề cá nhân của tôi, ngay cả khi cậu không đến, tôi cũng phải đi cùng bố mẹ, thật sự không phải do cậu."
Từ Phong luống cuống an ủi.
"Hơn nữa đây cũng là vấn đề của bố mẹ cậu, nếu không phải họ đầu tư thất bại dẫn đến phá sản, cũng không cần cậu phải đến bữa tiệc này để chạy đôn chạy đáo cho công ty."
Nghe lời của Từ Phong, bàn tay Vân Thành đặt bên hông lập tức siết chặt lại lộ ra gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn buông ra rồi mới nở một nụ cười hiền hòa.
"Tôi không trách họ, ai bảo họ là bố mẹ tôi chứ?"
Từ Phong nhìn nụ cười đơn thuần của Vân Thành chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
"Nhà họ Vân làm sao mà có được một người con trai như Vân Thành, vì công ty mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi còn bỏ xuống cả lòng tự tôn."
Từ Phong nghĩ, nhất thời quên mất sự không đúng của mình, anh ta và Vân Thành trò chuyện vui vẻ, còn thái độ làm ngơ của gia đình họ Từ, ngược lại đã khiến họ trở thành tiêu điểm vô hình của bữa tiệc từ thiện này.
Ngay cả Lương Thanh, người đang trò chuyện với người khác ở bên cạnh cũng không nhịn được đi tới, và trò chuyện với Từ Phong.
Và sau khi anh ta biết Vân Thành đến hôm nay đã chiếm lấy suất của An Dương, ánh mắt nhìn Vân Thành trở nên có chút đầy ẩn ý.
Tuy nhiên còn chưa đợi Vân Thành thi triển trà nghệ, Lương Thanh đã dễ dàng chuyển chủ đề sang chuyện của nhà họ Tần mấy ngày trước.
Nhưng họ không phải là buôn chuyện, mà là nói về việc sau sự kiện đó nhà họ Tần sẽ đầu tư vào những dự án nào, và những dự án đó họ có thể nhúng tay vào được không.
Vân Thành hoàn toàn không thể chen lời vào mảng này, mặc dù khi cậu ấy xuất hiện trước mặt Từ Phong là với tư thế đang chuẩn bị cứu vãn công ty, nhưng cậu ấy càng muốn trèo cao để nhanh chóng thoát khỏi gia đình hút máu đó.
Thế nên cậu ấy chưa bao giờ tìm hiểu về dự án nào, cho dù có thì đó cũng chỉ là bầu không khí mà cậu ấy miễn cưỡng tạo ra để làm phong phú thêm nhân vật, một khi đến lúc này, cậu ấy chỉ có thể đứng sang một bên đóng vai bình hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!