Chương 13: Văn học thanh xuân đau khổ

Tô Nghị ngơ ngác.

Anh không thể hiểu nổi cái con thú nhồi bông hình tròn khổng lồ này rốt cuộc đang làm gì?

Bảo là ăn vạ thì nó lại không nói gì, nó chỉ đơn thuần là đổ rạp xuống trước đầu xe anh.

Cho nó một cái micro là nó có thể hát ngay một câu "yêu hận chỉ trong khoảnh khắc".

Nhưng rất nhanh sau đó Tô Nghị đã hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.

"Đỗ xe quá 10 phút rồi, đoạn đường này là đoạn đường cấm đỗ, anh biết không, sẽ bị phạt — Ồ, bị chặn rồi à."

Một cảnh sát giao thông rất quen mắt, đi xe mô tô cảnh sát đến bên cạnh họ định phạt Tô Nghị, vừa quay đầu nhìn thấy con thú nhồi bông hình tròn đang nằm ngang trước đầu xe, dường như hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, liền cười và vẫy tay với Tô Nghị, còn con thú nhồi bông kia vẫn còn nằm vạ một lúc trên đất rồi mới đứng dậy.

Tô Nghị lúc này mới hiểu ra, đây là con thú nhồi bông đang giúp anh cản lại việc bị phạt, lập tức sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

Anh cảm ơn con thú nhồi bông đó, con thú nhồi bông thấy cảnh sát giao thông đã đi, mới từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Tô Thanh đang ngồi ở ghế sau, vẫy tay ra hiệu với anh rằng đừng cãi nhau nữa, hãy về nhà đi.

Tô Nghị lại một lần nữa cảm ơn đối phương, liền vội vàng lên xe chuẩn bị đưa Tô Thanh về nhà.

… Nhưng Tô Thanh vẫn giữ bộ dạng cứng đầu như lừa đó.

Thậm chí khi nhìn thấy Tô Nghị lên xe, còn công khai hừ lạnh một tiếng.

"Bị phạt rồi đúng không, xin lỗi nhé, lúc nãy em quên nói."

Giọng điệu nói chuyện còn vô cùng qua loa, oán giận có thể toát ra từ từng câu chữ.

Tô Thanh thực sự rất tức giận với những lời Tô Nghị đã nói với cô, cô đâu phải trẻ con nữa mà không biết điều gì tốt cho mình sao?

Tô Thanh nghĩ thầm, vẻ mặt vẫn vô cùng bướng bỉnh.

Khiến Tô Nghị nhìn thấy trong lòng liền dâng lên một ngọn lửa không tên.

"Làm em thất vọng rồi à, vừa rồi có một người tốt bụng giúp anh mày cản lại, không bị phạt, chỉ là chúng ta bây giờ phải rời đi ngay lập tức thôi."

Tô Nghị nói, trong giọng điệu còn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

Tô Thanh nghe đến đây cũng không biết mình là thở phào nhẹ nhõm hay là tức giận hơn, lại hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi không nói gì nữa.

Còn Tô Nghị biết rõ tình hình hiện tại của mình không thích hợp để lái xe, lỡ mà cãi nhau với Tô Thanh trên xe lại gây nguy hiểm đến tính mạng của bản thân và người khác, nên anh chọn dừng xe vào bãi đỗ xe gần đó, tự mình xuống xe xả hơi một lát rồi tính.

Tô Thanh cũng giận dỗi không nói gì, ôm cặp sách ngồi ở ghế sau xe, thậm chí còn tức giận mà lật cái bàn nhỏ trong xe lên, bắt đầu viết bài tập dưới ánh đèn xe.

Tô Nghị nếu là ngày xưa chắc chắn sẽ nói với cô rằng ánh đèn mờ ảo, viết bài tập như vậy rất hại mắt, nhưng Tô Nghị bây giờ lại không muốn nói những lời đó, sợ rằng vừa mở miệng ra là lại thành chỉ trích.

"Kiên nhẫn một chút, đó là em gái mày, nó còn nhỏ, phải dạy dỗ nó phải chú trọng phương pháp, dù sao nó chắc là đang ở tuổi nổi loạn rồi."

Tô Nghị ở ngoài xe hít thở sâu, bình tĩnh lại cảm xúc của mình, anh vừa cảm thấy lửa giận trong lòng đã giảm đi chút ít, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Tô Thanh cũng nhìn sang.

— Cô gái tóc ngắn không nói một lời liền quay đầu đi, còn cố ý lấy điện thoại ra gõ gõ gõ.

Tô Nghị: "... Tay ngứa quá."

Nhưng đánh thì không thể đánh, nhà họ Tô xưa nay không tin vào giáo dục bằng roi vọt.

Nếu đánh đập mà có thể thành tài, thì sinh vật thông minh nhất thế giới chắc chắn là một con lừa.

— Tuy nhiên, giáo dục thì vẫn phải giáo dục, ít nhất cũng phải điều chỉnh lại gu thẩm mỹ của Tô Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!