12
Lời của Tạ Như An khiến ta không biết nên phản ứng thế nào, dẫn đến mọi người qua lại đều dừng chân lại nhìn.
Ta nhất thời không kịp phản ứng, liền bỏ chạy như trốn thoát.
Ta không hiểu rõ ý hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không muốn hòa ly với ta?
Khi ta trở về điện, Giang Vân Tự kia đã biết chuyện, đang cùng Song Thư diễn trò một cảnh kịch vui.
Giang Vân Tự làm bộ làm tịch nói: "Thần không đồng ý hòa ly, nếu công chúa thật sự chán ghét thần, vậy thì hãy hưu thần đi!"
Ta tiến lên đẩy Giang Vân Tự, nàng lập tức ngã lăn ra đất: "Công chúa sao lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn nhìn thần sao?"
Toàn thân ta nổi da gà, Song Yến và Song Thư bên cạnh cười ngặt nghẽo, đến cả bà Tần cũng không nhịn được mà bật cười.
Ta nói: "Được rồi, mau đứng dậy đi, nhìn phát khiếp."
Giang Vân Tự vẫn mặt dày sáp lại gần ta: "Sao thế? Ta nói thế là phát khiếp, còn Tạ Như An thì không phát khiếp à?"
Ta đẩy đầu nàng ra: "Còn nói nữa là ta gọi Trâu Nước ca đến đấy."
Giang Vân Tự cuống lên nhảy dựng: "Cái gì? Ngươi nói gì cơ? Ngươi nói ai là Trâu Nước ca, huynh ấy chẳng qua là hơi trẻ con khi khóc thôi mà!"
"Được rồi được rồi, trẻ con, trẻ con."
Bỗng bà Tần bước vào nói: "Công chúa, phò mã… công tử Tạ mang đồ tới rồi."
Giang Vân Tự nói: "Bà Tần cứ gọi phò mã đi, công chúa nhà chúng ta chắc chắn không nỡ bỏ rơi huynh ấy đâu."
Ta trừng nàng một cái: "Cho hắn mang vào đi."
Tạ Như An rón rén bước vào: "Công chúa, vừa rồi thần không kịp theo bước chân của công chúa, đây là một cặp nanh sói thượng hạng mà thần lấy được ở biên ải, đặc biệt mang về tặng người chơi đùa."
Ta gật đầu, không tự nhiên hỏi: "Là ngươi tự săn sao?"
Tạ Như An đáp: "Đúng vậy, vật tặng công chúa, thần không yên tâm giao cho người khác làm thay."
"Có bị thương không?"
"Không… chỉ nằm trên giường ba ngày thôi, vì công chúa thì không tính là gì cả."
Ta rất xót xa: "Không sao chứ? Giờ còn đau không?"
Tạ Như An nói: "Không đau nữa rồi."
Giang Vân Tự ở phía sau khẽ cười khẩy, ta khẽ hắng giọng nói: "Đã về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt đi, mau ngồi xuống đi."
Tạ Như An như thể được sủng mà lo sợ: "Thần không ngồi đâu, thần vì sớm ngày gặp công chúa mà gió sương dãi dầu, quần áo cũng bẩn cả rồi, sợ làm bẩn chỗ của công chúa… khiến công chúa càng thêm ghét bỏ thần."
Nhìn đôi mắt hắn vẫn đỏ hoe, dấu vết đã từng khóc còn hiện rõ trên mặt, lòng ta càng thêm khó chịu.
Ấy thế mà Giang Vân Tự vẫn nhỏ giọng thì thầm: "Tên trà xanh c.h.ế. t tiệt."
Trà xanh gì chứ, đây là phò mã của ta, người đã chịu biết bao oan ức cơ mà.
13
Từ sau lần đó, Tạ Như An lui tới chỗ ta ngày càng thường xuyên, hắn vẫn luôn khoác một thân bạch thanh khiết, hệt như lần đầu ta gặp hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!