Chương 3: (Vô Đề)

4

Đêm xuống, ánh trăng sáng rọi qua lớp màn cửa chiếu lên án thư.

Song Yến đặt một bình rượu lạnh lên chiếc bàn nhỏ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa thình thịch từ viện bên cạnh, ta thở dài, cách âm đúng là quá tệ.

Tạ Trường Phong ở bên ngoài gào lên trong tuyệt vọng:

"Vân Tự, nàng mở cửa một chút thôi, cho ta vào, để ta giải thích rõ ràng!"

"Đừng hòa ly với ta, được không!"

"Vân Tự, ta sai rồi! Nhưng ta với biểu muội kia thật sự không có gì cả!"

"Ta... ta còn chưa từng gặp nàng ta, đều là nàng ta và mẫu thân ta bịa chuyện ra thôi!"

Nói đến cảm xúc dâng trào, Tạ Trường Phong bắt đầu khóc nức nở, tiếng khóc ấy... như trâu nước sặc nước.

Ta không nhịn được bật cười:

"Đây chính là giọng khóc mà ngươi bảo là thích nghe nhất à?"

"Các ngươi riêng tư chơi cũng táo bạo thật đó."

Phải, lúc này Giang Vân Tự hoàn toàn không ở viện bên cạnh, mà đang ôm lấy bình rượu trong phòng ta để uống trộm.

Nàng bĩu môi: "Là ngươi không hiểu thôi, giọng hắn ấy mà, không thích hợp để nghe từ xa."

Ta bật cười: "Được rồi được rồi, nhưng ta nhớ là cổng viện của ngươi vốn đâu có khóa, sao hắn không vào?"

Vân Tự trợn trắng mắt: "Ta không cho hắn vào, hắn dám vào chắc?"

Ta rót thêm chén rượu: "Ngươi viết thư bảo hắn về để giải thích, giờ lại không chịu gặp, là ý gì vậy?"

Vân Tự hừ một tiếng, tức giận nói:

"Hừ, hắn khiến ta chịu uất ức lớn thế này, giờ ta chẳng muốn gặp hắn, cứ để hắn đứng ngoài mà hứng gió lạnh đi."

Lúc này, tiếng khóc ngoài cửa lại càng to hơn.

Song Yến nói: "Phu nhân, nhị công tử... nhị công tử hình như chạy đến trước cửa phòng chúng ta khóc rồi."

Quả nhiên, Tạ Trường Phong gào lên như ma gọi hồn:

"Tẩu tử! Tẩu tử, ta biết Vân Tự ở chỗ tẩu mà! Tẩu làm ơn thương tình, khuyên giúp nàng ấy giùm ta với!"

"Tẩu tử ơi, tẩu mở cửa đi... không, tẩu bảo Vân Tự mở cửa đi!"

Ta nổi hết da gà: "Song Yến, ngươi ra bảo hắn đừng tru tréo trước cửa phòng ta nữa."

Bất ngờ giọng hắn hạ thấp dần.

Song Yến dán tai vào cửa, nhịn cười lặp lại từng chữ Tạ Trường Phong lẩm bẩm:

"Hết cách rồi, ta đành viết thư cho đại ca thôi."

"Ta chỉ đành nói với huynh ấy, e rằng mình sắp bị bỏ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!