Chương 2: (Vô Đề)

Ta kéo Vân Tự bước ra ngoài, Song Yến đuổi theo sau gọi với theo bảo ta uống hết yến sào hầm đã.

Tỷ tỷ ơi!

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài cmt review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: Dung Dăng Dung Dẻ để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Chúng ta còn chưa kịp ra đến cửa, liền bị một cô nương mặc váy cổ đối màu sen nhạt chặn lại.

Phịch một tiếng, nàng ta quỳ rạp xuống trước mặt Vân Tự:

"Cầu xin tỷ tỷ cho muội một con đường sống. Nhị công tử đã cứu mạng muội, muội không có gì để báo đáp, chỉ đành lấy thân báo ân."

"Tỷ tỷ xin đừng giận nhị công tử, muội sau này nhất định sẽ an phận thủ thường, hầu hạ tỷ tỷ và công tử, tuyệt đối không…"

Ta lạnh lùng cười, một tay hắt cả chén yến sào trong tay Song Yến lên mặt nàng ta.

"Ngươi làm cái gì vậy!"

"Nếu ngươi nói không có cách nào báo đáp, theo bản cung thấy thì chỉ có thể làm nô tỳ."

"Bất kể ngươi là người có lai lịch thế nào, cũng đừng vội vàng nhận thân lung tung, tự hạ thấp thân phận."

"Bản cung biết nhị phu nhân nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nàng ấy có muội muội gì cả."

"Ta khuyên ngươi nên giữ cái miệng của mình lại, tốt nhất là đừng nói lung tung."

"Nếu không, bản cung sẽ cho ngươi biết cái kết của một cái lưỡi hay nói bừa là gì, ngươi hiểu chưa?"

Nàng ta bị làm nhục đến mức sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi không nói nổi lời nào.

Song Yến dùng giọng mà ai cũng nghe thấy nói:

"Công chúa sao lại hành động bốc đồng như vậy, uổng phí cả bát yến sào ngon lành."

Ta cười nói:

"Xem như là phần thưởng cho việc nàng ta đến sớm nhận chủ đi."

Nói xong, ta liền kéo Vân Tự rời khỏi nơi đó.

3

Rời khỏi viện xong, Giang Vân Tự mới nhịn không nổi mà bật khóc:

"Trên đời này làm gì có đạo lý như thế chứ, lúc cưới ta thì nói lời đường mật, chưa đến một năm đã muốn nạp thiếp."

"Lại còn để cô ta đến trước mặt ta nói bóng nói gió, cứ như ta cản trở bọn họ vậy."

"Ta cũng chẳng phải loại người mặt dày cố chen vào giữa hai người họ."

"Ta cũng không muốn đến Hàn Lâm Viện tìm Tạ Trường Phong nữa, khỏi bị hắn và đám đồng liêu cười chê không biết điều."

Ta nghĩ một lúc rồi nói:

"Nếu vậy, ngươi hãy viết một bức thư gửi đến Hàn Lâm Viện, cứ đợi thêm một ngày trong phủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!