Giọng anh đầy hờn dỗi.
Ngọc My vươn tay lấy khăn tay ở trên mặt bàn, đặt vào nơi giao nhau giữa hai người ngăn không để ướt giường rồi xoay người rời khỏi Hoàng Vũ, mặt đối mặt với anh, ngón tay đưa lên cọ cọ cằm anh:
"Vì em yêu anh.
Nhưng sẽ không đòi hỏi danh phận, em sẽ chờ anh.
Nên anh không cần cảm thấy áy náy với em hay sợ em thiệt thòi.
Cuộc đời em không có gì cả, có được anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban cho em."
Có cái gì đó dâng lên nghẹn họng Hoàng Vũ, khóe mắt cũng cay xè hoen đỏ:
"Anh yêu em! Cả đời này nhất định không phụ em.
Nhưng trên giấy khai sinh của con phải có tên của anh."
"Không đăng ký kết hôn làm sao…"
"Đấy là việc của anh, chỉ cần em đồng ý thôi."
"Vâng! Em đồng ý!"
"Cảm ơn em!"
Hoàng Vũ không ngừng siết chặt tay ôm lấy Ngọc My vào lòng.
Gương mặt đàn ông không sao giấu nổi sự hạnh phúc, nước mắt theo đó cũng lặng lẽ ứa ra.
Có lẽ anh đã đúng khi chờ đợi cô, người con gái này tuy nhỏ bé nhưng kiên cường hơn bất kỳ ai, và cũng luôn là người cho đi mà không mong cầu nhận lại, đối với cô ấy mọi sự ép uổng đều không có tác dụng chỉ có thể dùng trái tim trân thành mới có thể làm lung lay được ý chí sắt đá của Ngọc My mà thôi.
Sau phút trải lòng, Hoàng Vũ mới nghiêm túc nói chuyện về bố của Ngọc My với cô, anh không muốn giấu cô, vì Ngọc My có quyền được biết sự thật về gốc tích của mình:
"My, anh tìm được bố cho em rồi, em có muốn nhận không?"
"Là ai ạ? Bố của Phương Quỳnh à anh?"
Cô ngước mắt nhìn anh đầy âu yếm.
Đôi mắt trong veo phẳng lặng chứa đầy tình yêu và lòng biết ơn đối với người đàn ông trước mặt.
Ngọc My không nhịn được rướn cằm chạm lên môi Hoàng Vũ, miệng cô hé hé mở, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi anh, mút thật sâu phát ra tiếng tách, rồi bẽn lẽn tủm tỉm cười.
Hoàng Vũ không ngại ngần cúi xuống hôn lại cô thật sâu:
"Em muốn nữa à?"
Ngọc My ngoảnh mặt né tránh phì cười, mang trán cọ cọ vào yết hầu đang liên tục động đậy của anh, vòng tay ôm lấy thân thể to lớn và ấm áp, khàn giọng nói:
"Anh bảo không cần phải có bố, anh sẽ là gia đình của em, che chở cho em mà.
Bố để lại cho Phương Quỳnh đi dù sao thì mẹ em cũng.."
"Chuyện gia đình Phương Quỳnh không hẳn là lỗi từ mẹ em.
Mẹ em cũng chỉ là người bị hại, ông ấy cư.ỡ. ng b.ứ. c mẹ em, nên em không cần phải cảm thấy có lỗi với bọn họ.
Đặc biệt là với Phương Quỳnh hiểu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!