"Ngược lại xương cốt
công công ngay thẳng, nhưng kiếm Hoàng thượng còn chưa kề trên cổ công
công, sao công công có thể yên lặng?" Mục An cũng không thèm nhìn đến
sắc mặt xanh mét của Đức Quý, tiếp tục nói, "Nếu không hiện giờ Hoàng
thượng còn chưa đi xa, công công đi kéo Hoàng thượng về?"
"Mục thống lĩnh!" Đức Quý giận đến cắn răng nghiến lợi.
"Không phục?" Mục An nhếch cằm lên, "Nếu không giờ công công đi chứng minh?"
"Bản công công độ lượng, không chấp nhặt với ngươi." Đức Quý ra sức liếc Mục An, ngược lại nhìn Hoàng thượng vết máu đã thấm ướt nửa bên ống quần
nhưng bước vội như bay, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
Xe ngựa chạy
như bay xuất cung, mà cùng thời khắc đó, Quân Dập Hàn trong Hàn Vương
phủ nhìn hộ vệ Mộ Dung Nhu phái ra ra roi thúc ngựa chạy tới báo tin,
bởi vì "bệnh" hơi lâu, vẻ tái nhợt trên mặt khó phân biệt, giơ tay lên
nhận lấy khăn mặt Bạch Ưng đưa qua lau sạch vết máu nơi khóe miệng vì
vừa rồi ho khan kịch liệt quá mức, lúc này mới ôn hòa mở miệng: "Ngươi
nói Vương phi của bổn Vương vô cớ mất tích ở chùa Hộ Quốc?"
"Vâng." Hộ vệ cúi đầu trả lời, không biết tại sao, Hàn Vương rõ ràng không lộ
bất kỳ sắc mặt giận dữ, nhưng hắn lại cảm thấy khí ép trầm thấp khiến
tinh thần căng thẳng, chỉ muốn nhanh chóng xoay người rời đi.
"Có biết Vương phi mất tích ra sao?"
"Không biết." Sống lưng hộ vệ lạnh giá.
"Có thể tra được đầu mối về Vương phi mất tích?"
"Không có." Hai chân hộ vệ run lên.
"Có thể kiểm tra tất cả người trong chùa?"
"Tra xét, không hề có người nghi vấn." Tay chân hộ vệ lạnh lẽo.
"Đã như vậy..." Tròng mắt hơi lạnh của hắn cuối cùng dâng lên lạnh như
băng, giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh, "Triều đình dùng bổng lộc nuôi các ngươi có tác dụng gì?"
"Vương gia tha mạng Vương gia tha mạng,
tiểu nhân chỉ tới báo tin, cầu xin Vương gia khai ân, không cần giáng
tội tiểu nhân." Trong lòng hộ vệ kia căng như dây đàn ầm ầm đứt gẫy,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!