Quả nhiên không có
chuyện gì tốt, Ôn Noãn nhìn bóng lưng Vương công công luôn mang theo mấy phần âm khí rời đi, che miệng ngáp một cái, lười biếng kéo thân hình đi về viện mình.
Đi chùa Hộ Quốc cầu phúc cho Quân Dập Hàn? Ừ, chủ ý này không tệ, nàng đang cân nhắc dùng biện pháp mới gì khiến Quân Dập
Hàn sớm đi, hôm nay vừa đúng cầu được các tiên nhân sớm thu yêu nghiệt
này.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, xe ngựa đã đợi trước cửa
Vương phủ, mí mắt Ôn Noãn khổ sở đánh nhau, kéo hơn phân nửa sức nặng
thân thể dựa trên vai gầy nhỏ của Minh Nhi, mặc cho nàng ấy dìu mình về
phía xe ngựa.
"Tiểu thư, tỉnh." Minh Nhi nhỏ giọng kêu lên bên tai Ôn Noãn.
"Không cần tỉnh, em trực tiếp đỡ ta lên xe." Ôn Noãn mơ hồ nói, thuận tiện giơ tay lên che miệng ngáp một cái.
"Không phải, tiểu thư, Vương gia ở bên cạnh xe ngựa chờ tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại?" Minh Nhi rất lo lắng lắc lắc nàng.
"Thiên vương lão tử tới cũng không... Đợi chút, Vương gia?" Ôn Noãn cố gắng
trợn to tròng mát buồn ngủ mông lung, quả nhiên thấy Quân Dập Hàn khoác
áo choàng trắng đứng thẳng người bên cạnh xe ngựa vàng cao quý đẹp đẽ,
ánh mặt trời vừa ló ra, bình minh dần lên, một đường sáng vàng chiếu lên trên mặt tái nhợt của hắn làm cho dung nhan hoàn mỹ được thắp sáng, môi như tuyết mịn phủ mai đỏ, con mắt hàm chứa ánh sáng lấp lánh như ánh
sáng bạc, mặt mày như thơ như vẽ, mũi tuấn tú thẳng tắp.
Thế gian muôn vàn phong lưu, dường như cũng không bằng người nào đó đứng trong
ánh bình minh để mặt trời chiếu lên mặt trong chốc lát.
Ôn Noãn
ổn định tâm thần, giữa thần sắc tràn đầy "Vui mừng", bước chân nhanh
nhẹn tiến lên dịu dàng nói, "Sáng sớm phu quân không ở trong phòng nghỉ
ngơi lại đứng bên cạnh xe ngựa là cố ý tới tiễn vi thê sao?"
"Nghĩ tới thời gian nửa tháng sắp tới không thể gặp phu nhân, trái tim vi phu đã bắt đầu nhớ nhung phu nhân rồi, hôm nay cũng đành phải thừa dịp
trước khi phu nhân rời đi nhìn phu nhân lâu một chút, lấy an ủi nỗi khổ
tương tư sau này của vi phu."
Quân Dập Hàn nói "Chân thành tha
thiết", Ôn Noãn nghe được dạ dày sôi trào, bọn họ đây là muốn phát triển kịch máu chó lúc tám giờ ở thế kỷ hai mươi mốt sao?
Nàng cảm giác sâu sắc nội dung kịch như thế không thích hợp với nàng!
Để tránh kịch phát triển vô cùng thái quá, nàng chủ động vung hay tay chui vào trong ngực hắn "Chăm chú" ôm lấy hắn, người chung quanh bảo nhau
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!