Editor: Puck
- Diễn đàn
"Nàng yên tâm, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai, nhưng ta hy vọng, tự giải quyết cho tốt." Tả Tam không dừng lại nữa, biến mất ở cửa.
Thủy Ngọc vỗ trán ngồi trên ghế, tự hỏi câu hỏi của Tả Tam. Đúng vậy, vì sao nàng phải làm như vậy? Cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy lão đại lại bị chịu dày vò sống trong bóng ma của nữ nhân đó mà thôi. Kể từ sau khi lão đại gặp được nữ nhân mà lão đại gọi là "Noãn Bảo", tất cả đều bất tri bất giác mà thay đổi, nụ cười thoải mái của ngày trước không còn ở đây, chỉ có mặt mày nặng nề, nhưng ít nhất, nữ nhân này khiến cho lão đại cảm thấy hạnh phúc từ trong đáy lòng.
Nhưng Ánh Văn, nàng ta lấy "Noãn Bảo" ra làm uy hiếp, khiến cho lão đại càng ngày càng khổ sở sâu hơn, khiến cho lão đại chịu đủ tra tấn cả về thể xác và tinh thần. Cho dù nàng không chiếm được trái tim của lão đại, nhưng cũng không muốn nhìn lão đại sống như cái xác không hồn. Hôm nay, cơ hội ở ngay trước mắt, kế một hòn đá hạ hai con chim tốt như vậy, sao nàng lại không làm? Nếu "Noãn Bảo" chết rồi, Ánh Văn nhất định không sống được; nếu "Noãn Bảo" còn sống, lão đại nhất định sẽ hận Ánh Văn thấu xương, cho dù nàng ta lại dùng "Noãn Bảo" thành uy hiếp, lão đại cũng sẽ không chịu khống chế của nàng ta nữa, nhất định chỉ biết lấy thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho nàng ta khuất phục. Cho dù kết quả của kế sách này như thế nào lão đại đều có thể lấy được giải thoát từ trong đau khổ này. Chuyện có ích vô hại cho lão đại như vậy, nàng nghĩ không ra có lý do gì mà không làm.
Nàng trút trà đã sớm lạnh lẽo trong tách vào trong miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười buồn bã, bây giờ nàng đã biến thành âm độc tính toán như vậy, có phải cũng mất tư cách đứng bên cạnh lão đại rồi không?
Nhưng nàng, không hối hận!
---
------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
"Vương gia, không tốt, vừa nhận được tin tức, Vương phi đang trên đường chạy tới Yến thành thì cổ độc phát tác bị mai phục rơi vào trong tay Mộ Dung Chiêu." Bạch Ưng bước nhanh vào trướng bẩm báo với Quân Dập Hàn đang bàn luận chiến sứ.
"Triệu tập hai mươi vạn đại quân, lập tức xuất phát đến Đào đô." Tròng mắt Quân Dập Hàn lạnh lẽo, giọng nói lạnh thấu xương, giống như có ngàn vạn băng tuyết từ trong cơ thể hắn tản phát ra. Giọng nói của hắn giống như sương lạnh ngưng tụ thành, "Báo cho Cố Thần Vũ, để cho hắn mang theo Trại Chư Cát."
Cùng lúc đó Quân Hạo Thiên trong Hoàng cung nước Linh, Mạnh Cô Nhiễm và Vu Di đang hai quân giàng co trên núi Thương Nham Tịch Nguyệt cũng nhận được tin tức do thám tử truyền đến.
---
------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Sở Hoan tỉnh ngủ ở bên bờ sông, tìm ngô khoai trong ruộng đồng bên cạnh bới mấy củ gặm lót bụng, lại bọc mấy củ mang theo ăn trên đường, lúc này mới lượm nhánh cây xem ra thô thẳng chống đỡ thân thể vẫn không còn chút sức lực nào từng bước di chuyển về phía trước. Nàng nhất định phải tìm được Mạnh đại ca, tuyệt đối không thể buông tha.
Nhưng nàng vừa đi tới bên đường không bao lâu, sau lưng lại truyền đến tiếng thét chói tai, "Tiểu tử kia không chết, ở trước mặt, bắt lấy nàng ta."
Máu nóng toàn thân Sở Hoan xông thẳng lên đầu, vắt chân lên chạy, trong lúc tình thế cấp bách quay đầu nhìn lại, lại thấy sau lưng có một nam tử cao gầy cũng đang liều mạng chạy, phía sau hắn cách không xa, là năm ba truy binh chạy nhanh đuổi theo. die ennd kdan/le eequhyd onnn
"Này, huynh đệ, bọn họ đuổi theo là ngươi hay là ta?" Sở Hoan thở phì phò hỏi người cao gầy.
"Ai con mẹ nó biết." Người cao gầy mấy bước vượt qua nàng, ra sức chạy về phía trước.
Sở Hoan vừa thấy càng chạy càng nhanh, hai người ngươi trước ta sau ta trước ngươi sau không ngừng chạy, nếu không rõ ràng tình huống của hai người còn cho rằng hai người đang tranh tài.
Khi đi ngang qua chỗ rẽ, Sở Hoan bay lên một cước đạp ngã nam tử trên đất, mình như một làn khói chạy vào đường rẽ, liếc mắt nhìn thấy một bụi rậm dây leo vội vàng chui vào ẩn nấp.
"Này, tiểu tử vừa rồi đi đâu?" Truy binh tiến lên thấy chỗ đường rẽ này đã sớm mất bóng dáng Sở Hoan, trở tay túm chặt lấy người cao gầy đang bò dậy định chạy tiếp hỏi.
"Thì ra quan gia bắt tiểu tử kia à." Trong nháy mắt người cao gầy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm mắng mẹ nó, quả nhiên mình làm trộm tim hư, nghe tiếng quát liền vội vàng bỏ chạy. Hắn lau mồ hôi trên trán, chống hai đầu gối thở hổn hển nói, "Bẩm báo quan gia, tiểu nhân cũng không biết."
Mấy quan binh liếc nhìn hắn một chút, trao đổi ánh mắt với nhau, nói: "Mấy gia cuối cùng bắt được ngươi, xem ngươi còn chạy được hay không." Một quyền đánh vào bụng người cao gầy, hắn lập tức đau đến co lại thành dáng vẻ con tôm.
"Không phải chứ, quan gia, các ngài bắt không phải là tiểu tử đó sao, tại sao lại biến thành tiểu nhân?" Người cao gầy nhịn đau hoảng hốt hỏi.
"Nói nhăng gì đó, mấy gia bắt chính là ngươi, đi." Mấy quan binh túm người cao gầy liền đi về.
Người xây dựng Hoàng lăng bỏ chạy chính là chuyện lớn, cho dù sống chết phải bắt người trở về, nếu không bọn họ chỉ còn con đường chết. Tiểu tử kia cực kỳ xảo quyệt không dễ bắt, thân hình ma quỷ xui xẻo này ngược lại cực kỳ tương tự tiểu tử kia, đợi sau khi trở về một đao xong rồi, bọn họ cũng xong việc. Vì vậy, đáng thương cho người cao gầy, dưới tình huống không rõ ràng trở thành kẻ chết thay cho Sở Hoan.
Thì ra không phải bắt nàng. Sở Hoan thấy người đi xa, lúc này thở ra chui ra từ trong đống dây leo.
Nàng ngồi ở ven đường đấm đấm chân định nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên lại thấy ở dưới sườn núi, một bóng dáng màu đỏ chạy như bay tới.
Mạnh đại ca, Mạnh đại ca của nàng! dfienddn lieqiudoon
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!