Bên cạnh sườn dốc,
cây thấp thoáng hoa dại khắp nơi đất, một bộ quần áo đỏ tươi mở rộng,
dáng người nọ hơi nghiêng, tóc đen như gấm che gò má chỉ lộ ra sóng mũi
cao thẳng và môi mím chặt, hàng mi nét mày tươi đẹp, một đường vết máu
đỏ thẫm bên môi như hoa hồng lộ ra mấy phần tươi đẹp, nhưng đẹp đẽ này
dưới dấu chu sa hình giọt nước tôn lên cực kỳ nhạt nhẽo.
Cả người hắn giống như con bướm xinh đẹp bị thương nằm yên trong bụi hoa thảm cỏ xanh nơi này.
Trạng thái đông cứng của Ôn Noãn chỉ duy trì hai ba giây đã khôi phục như
thường, nàng đông cứng không phải bởi vì hắn có bao nhiêu xinh đẹp, mà
bởi vì đột nhiên xuất hiện trước mắt mình hình ảnh xinh đẹp bất ngờ.
Nàng đứng tại chỗ ngó kỹ người nọ, mặc dù không thấy rõ mặt của hắn,
nhưng nàng có thể xác định người này tất nhiên thuộc nhân vật cấp độ yêu nghiệt, không chỉ có thể, nàng còn nhạy bén đánh hơi được mùi vị thuộc
về yêu nghiệt ngàn năm nồng nặc.
Ôn Noãn chưa bao giờ là người tự tìm phiền toái, nếu đổi là người khác ít nhất sẽ lên xem xét một phen,
nhìn người ta chết hay chưa, cứu hay không cứu, nếu người chưa chết thì
cứu, nếu đã chết thì hoặc đào hố chôn, hoặc lục soát tiền tài trên người hắn rồi đào hố chôn, hoặc soát tiền tài trên người hắn rồi xoay người
đi để cho hắn phơi thây nơi hoang dã, tóm lại, cuối cùng vẫn tiến lên
lựa chọn nhìn trộm một chút. Nhưng động tác lúc này của Ôn Noãn – miễn
cưỡng ngáp một cái, bởi vì nàng buồn ngủ nên mắt hơi khô khốc, mắt nhìn
xung quanh coi tìm đường thuận tiện chuẩn bị rời đi.
Bên phải có
sườn dốc chắn lối, sau có cây cao rừng rậm, trái có dây leo rắn chắc
giao thoa, chỉ có một con đường hơi bằng phẳng dễ đi ở phía trước, ở
phía đầu yêu nghiệt.
Ôn Noãn không chút do dự tiến lên, bước chân không hề dừng lại, nhưng lúc đi tới đầu đường lại lộn người trở lại,
cũng không phải để cứu hắn, mà mới vừa rồi không chú ý hình như nàng
nhìn thấy một món đồ cảm thấy hứng thú, nên nàng muốn xác nhận.
Đưa tay lật áo khoác đỏ tươi của hắn, cảnh mới vừa rồi thiếu chút nữa nàng
bỏ qua đã lộ ra toàn bộ, đáy lòng Ôn Noãn mừng rỡ, quả nhiên là huyết
châu, vả lại là huyết châu lớn chừng quả trứng gà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!