"Đã là chuyện linh tinh thì không cần để ở trong lòng." Ôn Noãn nói hời
hợt, nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất chua xót, trùng hợp mấy ngày nay thật là đau đớn, đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, nàng "Đè" Quân
Dập Hàn rồi, ngay sau đó trong xe ngựa, Quân Dập Hàn hôn mê, nàng lại
"Đè" người ta, trở lại tối hôm qua, nàng vẫn "Đè" người, nếu trùng hợp
nhiều như vậy mà không có lời nói đồn đại không tốt nào đồn ra, nàng mới thấy thật kỳ quái.
Thôi, nếu nàng, ừ, danh tiếng "Dữ dội?" đã
truyền ra, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ vả lại "Hớn hở" tiếp nhận.
Nàng là người hiện đại, tất nhiên không hề coi
trọng những thứ hư vô này, hoàn toàn chỉ là mấy người nhàm chán nói
huyên thuyên mà thôi, chỉ cần ngươi không để ý, qua vài ngày nó cũng tự
nhiên phai nhạt.
Ôn Noãn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, khóe mắt
đang nhìn nơi nào đó khẽ dừng lại, chân mày ngọn núi hơi nhếch lên chỉ
vào nơi đó: "Ta nhớ mấy cây hoa sơn trà kia còn nở rất đẹp, sao hôm nay
hoa rũ lá héo."
Minh Nhi nhìn theo phương hướng tiểu thư chỉ, quả thật thấy mấy cây hoa sơn trà như gà trống bại chiến ỉu xìu ủ rũ, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn mới phai nhạt bớt mấy phần bực tức lại nổ ra bão táp, "Nhất định là Vương Bá lão đầu kia lười biếng không chăm sóc tốt cây
hoa của tiểu thư, Minh Nhi phải đi gọi lão đầu tới ngay." Nhìn mấy bụi
cây hoa sơn trà tiểu thư cố ý để người dời từ trong sân phủ Tướng quân
qua, những hạ nhân này lại cố ý không chăm sóc kỹ, nhất định khinh miệt
tiểu thư ở đáy lòng, nhất định phải để cho bọn họ nếm chút khổ sở mới
đúng. Trong lòng Minh Nhi hung hăng nắm quả đấm bước đi như gió.
Nha đầu này đúng là nóng lòng thay chủ, Ôn Noãn nhìn bóng lưng của nàng ấy
cũng có khí thế lửa cháy hừng hực thiêu đốt, không nhịn được lắc đầu bật cười, đáy lòng cũng cảm thấy rất ấm áp, tới thế giới này ba năm, có
tiểu nha đầu thật tâm thật ý ở cùng, khiến cho trái tim hiu quạnh của
nàng được an ủi không ít, từ tận đáy lòng nàng cũng coi như nàng ấy là
muội muội mà đối đãi.
Mới vừa vòng quanh hoa sơn trà ỉu xìu hai
vòng, Minh Nhi đã hấp tấp kéo Vương Bá bước chân lảo đảo đầu tóc hoa râm đến đây, chỉ vào hoa sơn trà ủ rũ, "Lão nhìn xem lão nhìn đi, đây chính là cái lão nói chăm sóc hoa thật tốt sức sống hăng hái, sức sống hăng
hái chính là hăng hái "ủ rũ cúi đầu" nhỉ, ta thấy tinh thần Vương Bá lão còn hăng hái hơn nó." Minh Nhi càng nói càng kích động, tay áo vuốt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!