Chương 17: Hộc máu hôn mê

Theo tư thế nghiêng

người, tóc dài đến eo buông xuống bên cạnh cùng với dây lưng hòa trộn

vào nhau nhảy múa trong gió nhẹ lộ ra vòng eo cực nhỏ, càng lộ ra dáng

người uyển chuyển.

Đây chẳng lẽ là chiêu vị phi tử kia trong hậu cung mới nghĩ ra để hấp dẫn hắn?

Ủ dột trong mắt Quân Hạo Thiên dâng lên chút hứng thú, mặc dù phi tử

trong hậu cung của hắn đông đảo, nhưng hắn vẫn chuyên sủng Ôn Tình,

những phi tử khác có lẽ sẽ đưa ra một hình thức, nhưng đa phần bị hắn để không trong hâu cung chưa từng hỏi đến, thậm chí không biết sự hiện hữu của các nàng.

Nếu là Quân Hạo Thiên trước kia có lẽ sẽ trực tiếp cau mày xoay người rời đi, nhưng hôm nay không biết vì sao, bóng dáng

này lại khiến hắn không kiềm chế được muốn đi về phía trước, có lẽ...

Trong lòng hắn chua xót, hít sâu một hơi đè đau đớn này xuống, đang định cất bước đi về phía nữ tử kia, Đức Quý đột nhiên bước tới nói, "Hoàng

thượng, Thái hậu có chuyện tìm, mời ngài nhanh đi điện Triêu Phượng."

"Có thể nói chuyện gì?" Quân Hạo Thiên nhìn Đức Quỷ thở gấp gáp hổn hển nhăn mày hỏi.

"Nô tài không biết."

Quân Hạo Thiên nhíu nhíu mày, nói với Đức Quý, "Ngươi đưa nữ nhân kia..."

Hắn nói được nửa câu đành phải dừng lại, bóng dáng mảnh mai dựa trên cây ngọc lan đã sớm mất tung mất tích, gió thổi qua, cuốn lên một chiếc

khăn lụa trắng tinh trên mặt đất bay phấp phới, Đức Quý tinh mắt bước

nhanh về phía trước nhặt khăn lụa lên khom người đưa cho Quân Hạo Thiên.

Khăn lụa trắng tinh là chiếc khăn vuông, mặt khăn trắng tinh khiết không có

nhiều họa tiết, chỉ có điều ở góc phải phía dưới thêu đóa hoa hướng

dương xinh xắn, cánh hoa lấy chỉ tơ màu vàng thêu thành, mà ở giữa đống

vàng nhạt này... Quân Hạo Thiên ngó kỹ mới nhìn ra một chữ "Noãn", hắn

không khỏi cười thản nhiên, chỉ cảm thấy khả năng thêu thùa này rõ là... Siêu phàm thoát tục!

"Đức Quý, đi điều tra một chút khăn này là của ai." Quân Hạo Thiên đi hai bước lại dừng lại dặn dò, "Không thể lộ ra."

Mà khoảnh khắc khi Đức Quý bẩm báo với Quân Hạo Thiên, ở bụi hoa đối diện, đúng lúc có tên thái giám đi qua bên cạnh Ôn Noãn, nàng vội vàng bước

lên ngăn hắn lại: "Có thể làm phiền công công đưa ta ra cửa cung?"

Tiểu thái giám không nhiều lời gật đầu xoay người, yên lặng không lên tiếng dẫn đường ở phía trước.

Ôn Noãn thở phào một hơi, nàng ở ngự hoa viên vòng vo hồi lâu tìm không ra đường cũng không thấy người, dứt khoát tựa trên cây nghỉ ngơi tiết kiệm chút sức lực ôm cây đợi người. Khi nàng ôm cây gần nửa canh giờ sắp

buồn ngủ thì cuối cùng có người tới, còn là một tiểu thái giám cực kỳ

béo mập, rất hợp tính nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!