Lần đầu Triệu Hàm Ninh được tiến cung, quả thật cũng có khá nhiều điều ngỡ ngàng, A Hồng chọn cho nàng bộ y phục màu đỏ rực rỡ nổi bật nền da trắng sáng nhưng Triệu Hàm Ninh không muốn, nàng chọn bộ y phục màu lam nhạt mặc sự phản đối của cả 3 đại a hoàn của nàng.
"Vương phi, trang phục màu đỏ thích hợp những ngày hỷ sự như vậy, mặt khác còn giúp người vô cùng nổi bật và xinh đẹp nữa!" – Thu Vân không hiểu nhanh miệng nói.
"Đúng vậy nô tỳ cũng thấy người thích hợp với màu đỏ nhất! Nó làm nổi bật màu da trắng của người!"
- Tiểu Loan cũng nhanh đưa ra ý kiến của mình.
"Các ngươi đều không hiểu, ngày hôm nay là ngày vui của hoàng hậu đương nhiên bà ta sẽ không bao giờ muốn nữ nhân nào nổi bật hơn mình! Điều nữa là ta cũng không thích gây chú ý quá nhiều!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, quả thật trên đời này không có bất kỳ người phụ nữ nào muốn nhìn người khác nổi bật hơn mình, huống gì người đó còn là nữ tử cao trên vạn người như vậy.
"Nhưng Vương phi có thể chọn bộ trang phục màu vàng cũng được, bộ xanh lam đó có phần nhạt nhòa quá" – A Hồng tuy hiểu vấn đề nhưng cũng không đồng ý với bộ y phục nàng đã chọn.
"Được rồi, các ngươi nhanh tay một chút ta không muốn bị muộn!" – Không muốn nói thêm Triệu Hàm Ninh lên tiếng thúc giục, thấy mình không cách nào lay chuyển được tâm ý của chủ nhân nên cả ba đành im lặng tập trung vào việc chuẩn bị mọi thứ.
Vương gia! – Trầm trắc phi đứng ngay cửa đại sảnh đường nhìn thấy bóng dáng oai nghiêm lịch lãm của Uông Hữu Đình trong bộ trang phục màu đen khiến thần sắc lạnh lùng của y có phần còn cương nghị hơn vài phần, cười thật tươi chào đón.
Đi! – Uông Hữu Đình nhàn nhạt gật đầu ánh mắt lướt nhẹ sang gương mặt được trang điểm kĩ càng của Trầm tắc phi rồi hướng cửa bước đến.
"Vương gia, đợi một chút tỉ tỉ vẫn chưa đến!" – Trầm trắc phi thấp giọng nói, nàng ta cố ý đến sớm một chút vì nàng biết Vương gia đặc biệt rất ghét phải đợi chờ, trong lòng thầm cười lạnh, Hàm Ninh ngươi cho dù có chuẩn bị đến thế nào thì chung quy chỉ mang lại sự chán ghét hơn ở Vương gia mà thôi.
"Đến lúc nào rồi chưa đến! Có cho người đi gọi chưa?" – Nghe nói vậy Uông Hữu Đình nhíu chặt mày giọng lộ rõ vẻ vô cùng khó chịu, thật sự y cũng đã quên đi việc cùng Triệu Hàm Ninh tháp tùng tiến cung.
Dạ...
- Trầm trắc phi ngập ngừng, làm sao nàng lại tốt bụng đến mức cho người đi kêu cơ chứ, việc nàng ta đến muộn nàng vui mừng còn chưa đủ.
Gặp qua Vương gia! – Triệu Hàm Ninh bước đến hành lễ với y, mặt vẫn thể hiện nụ cười mỉm ôn nhu như thường lệ.
Uông Hữu Đình nghe tiếng quay lại nhìn nàng, ánh mắt có thoáng chút ngạc nhiên, y đinh ninh nàng sẽ trang điểm xa hoa lộng lẫy nhưng kỳ thực người đứng trước mặt y lại đơn giãn đến mức thanh thoát.
Nhanh chóng chuyển ánh mắt ra hướng cửa bước đi.
Tỉ tỉ kim an! – Trầm trắc phi cười hành lễ, nhìn lướt qua mọi thứ trên người Triệu hàm Ninh, một thân y phục màu lam không gì nổi bật, trang sức dùng trên người cùng vô cùng nhạt nhòa, trên mặt không giấu nổi ý cười.
Triệu Hàm Ninh nhìn người trước mặt một thân xiêm y màu vàng rực rỡ, trang điểm vô cùng kỹ càng bên cạnh đó những bộ trang sức lấp lánh nhìn qua liền biết quý giá càng làm cho nàng ta vô cùng lộng lẫy.
Chúng ta đi thôi! – Triệu Hàm Ninh không quan tâm nàng ta nghĩ gì nhìn hướng cửa đi ra. A Hồng là a hoàn đi theo nàng hầu hạ hai tay siết chặt khăn tay, thầm than vãn giúp chủ nhân mình Trầm trắc phi có phải hơi quá rồi không, thân là trắc phi nhân ăn mặc vô cùng quý giá, trang sức đều là đồ thượng đẳng, quần áo được may từ lụa Giang tây, lụa mắc nhất, tốt nhất trong tất cả các loại vải vóc.
Nếu nhìn vào người ta không chừng tưởng rằng nàng ta mới thật sự là Vương phi mất.
Bên ngoài Nam Dương Vương phủ 2 chiếc xe ngựa một to một nhỏ đứng đợi, Uông Hữu Đình lạnh lùng bước ra bước lên chiếc xe ngựa phía trên.
Triệu Hàm Ninh suy nghĩ thật sự có chút khó xử không biết mình thật sự nên ngồi trên chiếc xe ngựa nào.
Sao còn đứng đó! – Lên xe khá lâu không thấy động tĩnh nên Uông Hữu Đình vén màn xe nhìn ra bên ngoài lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng chán ghét kèm bực tức hằn học nhìn Triệu Hàm Ninh, nàng vỡ lẽ thì ra nàng phải theo gót y lên chung một chiếc xe ngựa này, cười nhạt chậm rãi bước lên.
Y không thấy khó chịu thì nàng một người từ hiện đại đến đây mắc gì phải thấy khó chịu khi đi chung xe với nam nhân cơ chứ.
Trầm Trắc phi có chút khó chịu đi lên chiếc xe ngựa còn lại, nàng ta có chút không vui nhưng phải tự trấn định mình Vương gia làm như vậy vì phải vào hoàng cung, nếu để nàng ngồi bên trên đó thì mọi người sẽ chỉ trích Vương gia dung túng cho thê thiếp ức hiếp chính thê như vậy thật không tốt.
Dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng nàng ta vẫn phải cố gắng ôn nhu mỉm cười.
Bước vào bên trong xe thấy Uông Hữu Đình ngồi ở giữa ghế, nhắm mắt định thần không quan tâm đến Triệu Hàm Ninh, nàng cũng cảm thấy như vậy cũng tốt thật sự nàng không biết nên nói chuyện gì với y mới đúng.
Sau khi chọn lựa chỗ ngồi đàng hoàng thì xe bắt đầu lăn bánh đi, Triệu Hàm Ninh khẽ nhíu mày không nghĩ xe ngựa lại khó chịu đến như vậy, cũng may mắn hiện tại nàng chỉ cần di chuyển một ít là đến được hoàng cung nếu phải đi xa nàng tin chắc mông nàng sẽ không còn là của nàng mất.
Suốt đoạn đường đi Triệu Hàm Ninh hé màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đây là lần đầu tiên nàng đi ra ngoài sau khi xuyên qua đến nay, thật sự thấy mọi thứ đều vô cùng mới lạ.
Triệu Hàm Ninh như đứa trẻ nhỏ lần đầu được dẫn ra phố, cái gì cũng hiếu kỳ, cái gì cũng thấy thích thú mới lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!