Cuộc tranh tài nhanh chóng được ổn định, hai người đứng trên khán đài cúi chào nhau vô cùng lễ độ. Con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vô cùng hoảng sợ cùng với sụ ồn ào náo loạn xung quanh càng khiến nó sợ hãi, cửa lồng vừa được mở ra nó liền dùng tất cả sức lực bình sinh mà bay đi.
Cả hai người đều giương cung tên lên bắn mũi tên của mình ra.
Để dễ dàng nhận biết được mũi tên của ai cho nên mỗi mũi tên đều được làm dấu bằng lông vũ khác nhau phía sau đuôi tên, của Uông Hữu Đình màu trắng nhàn nhạt y chang như cái tính cách của y.
Phía Cao Ly thì được làm dấu bằng lông vũ màu xanh vô cùng nổi bật.
- Cả hai mũi bên đã bắn trúng vào con chim khiến nó nhanh chóng rớt xuống đất, tên lính chạy vặt nhanh chóng đến nhặt con chim đáng thương.
Mọi người đều bàn tán vì ai cũng quan sát thấy được cả hai mũi tên cùng bắn trúng vào con chim vậy thì làm sao biết được ai mới là người bắn cung giỏi nhất.
"Thật đáng thương, đang yên đang lành bị bắn như vậy!" – Triệu Hàm Ninh chắc lưỡi, nàng cũng không phải người yêu thương động vật gì cho cam nhưng nhìn tận mắt thấy sự chết chóc như vậy lại cảm thấy có chút xót cho con chim bé nhỏ.
Nếu hội bảo vệ động vật mà thấy chuyện này chắc chắn sẽ khóc không thành lời mất thôi.
"A Hồng, một lát ta phải đi bắn những con vật như vậy sao?" – Triệu Hàm Ninh chợt nghĩ ra điều gì đó nghiêng người nói với a Hồng.
"Nô tỳ cũng không rõ ạ!" – A Hồng nghe Hàm Ninh nói như vậy cũng có chút bất ngờ, ngày trước tuy chủ nhân nàng không phải quá ác độc nhưng thường không quan tâm đến sự sống chết của những loại động vật là mấy, nhớ có lần vì thích bộ lông vũ của con chim nọ để làm yên ngựa cho Vương gia mà Vương phi liền ra lệnh vặt hết lông của nó, nay lại có thái độ như vậy thật khiến nàng dở khóc dở cười.
Về rồi về rồi! – Tiếng bàn tán nhanh chóng được tập trung sự chú ý lại về phía tiếng ngựa phi trở về, con chim được cầm gọn trên tay.
"Bẩm Hoàng thượng trên người con chim này chỉ có duy nhất 1 chiếc tên của Nam Dương Vương gia mà thôi!" – Người làm trọng tài nhanh chóng xem xét con chim, rồi bẩm báo lên.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy chiếc lông vũ trắng tinh kiêu ngạo phía cuối mũi tên đã xuyên vào ngực con chim đang phấp phới trước gió.
"Không thể nào rõ ràng ta đã bắn trúng! Có phải các ngươi gian lận!" – Đối thủ bên phái Cao Ly nhanh chóng lên tiếng, giọng điệu vô cùng phẫn nộ.
Mọi người nhanh chóng quay sang bàn tán xôn xào vì đúng là tất cả mọi người đều nhìn thấy 2 mũi tên cùng bắn trúng con chim tại sao mang về chỉ có duy nhất một chiếc.
Đợi một chút! – Uông Hữu Đình lên tiếng, mọi người ngưng bàn tán đều nhìn về phía y, y từ tốn bước đến phía con chim, cử chỉ dứt khoát giật mũi tên trên người con chim ra, trong thân mũi tên có một cộng lông vũ màu xanh đó chính là sợi lông vũ làm dấu trên mũi tên của người Cao Ly.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc tròn mắt nhìn nhau khó hiểu.
"Nói một cách chính xác, mũi tên của phía sứ giả bắn vào con chim bị mũi tên của Nam Dương Vương gia đẩy thẳng ra bên ngoài!" – Uông Hữu Đại mỉm cười lên tiếng, lời giải thích của y khiến mọi người vỡ òa.
"Nam Dương Vương gia! Nam Dương Vương gia!" – Đâu đó trong đám đông bắt đầu có người tung hô y. Mọi người nhanh chóng hòa tiếng ca ngợi.
"Được ta nhận thua tâm phục khẩu phục!" – Đại phiện phía Cao Ly cũng vô cùng bất ngờ trước kết quả như vậy, không nghĩ lực mũi tên của y mạnh mẽ đến mức có thể đẩy mũi tên của chính mình ra ngoài, đã vậy còn nhấm chuẩn xác đến không sai một ly nào.
"Vòng thi này Đông Hoa thắng" – Hoàng đế nhanh chóng lên tiếng tuyên bố, trong lòng vô cùng vui vẻ, vẻ mặt không dấu nổi sự hài lòng.
"Chúc mừng Vương phi!" – Mọi người xung quanh trướng của Triệu Hàm Ninh liền quay sang liên tục chúc mừng nàng, nàng chỉ biết dở khóc dở cười gật đầu đáp lại.
Trong lòng thầm nghĩ -
"Y thắng thì liên quan gì đến ta mà chúc mừng ta chứ!"
"Vòng thi thứ hai nên để bên phía Cao Ly chúng tôi ra luật vậy!" – Bên phái sử thần Cao Ly nhanh chóng lên tiếng.
Được! – Hoàng thượng cao sảng gật gù. Vòng thi đầu chúng ta đã toàn thắng vòng thứ hai đương nhiên phải nhường cho phía bên đoàn sứ giả, nên ông vô cùng khẳng khái chấp nhận.
"Thần xin phép được tiến cử quận chúa Sally thi đấu cùng Nam Dương Vương phi!" – Sứ thần vừa nói dứt câu tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Hàm Ninh.
Một nữ nhân đang co ro trong chiếc áo choàng màu đen an phận ngồi đó.
Chuyện gì vậy! – Vừa nghe thấy tên mình Triệu Hàm Ninh nghiến răng khó chịu, nàng đã an phận lắm rồi sao mũi dùi còn hướng về phía của nàng cơ chứ.
"Được, Nam Dương Vương phi từng khiến cho tất cả mọi người phải trầm trồ vì bức tranh bươm bướm của mình, ta tin chắc nàng ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng!" – Hoàng Thượng tuy có chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng lại lại tư thế uy nghi gật gù nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!