Mùa xuân vừa đến thì mọi việc cũng vì vậy tấp nập kéo nhau đến, sau khi nắm nữa quyền trong Vương phủ Triệu Hàm Ninh cũng vô tình trở nên bận rộn hơn vì phải giải quyết phân nữa những việc lặt vặt.
Loay hoay cũng đến ngày diễn ra hội săn bắn trong hoàng cung, Triệu Hàm Ninh cùng Trầm trắc phi đi xe ngựa đến khu săn bắn luôn, Uông Hữu Đình vì bận công vụ nên vào cung trước và đi chung với đội ngũ trong Hoàng Cung.
Khu săn bắn hoàn toàn xa lạ với Triệu Hàm Ninh, cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều chưa từng vào đây, Trầm trắc phi thì lại có phần quen thuộc nếu tính ra đây là lần thứ 3 nàng ta đến đây rồi.
Ngồi xe ngựa sốc nổi hơn nữa ngày đường cuối cùng cũng đến được trường săn, Triệu Hàm Ninh chỉ hận tại sao thời này không có bánh xe bơm hơi để nàng đỡ phải ê ẩm hết cả người như vậy.
"Khu này đẹp quá đúng không tỉ tỉ! Lần đầu muội đến đây cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ giữa mùa xuân lạnh như vậy mà nơi này cây cỏ vẫn rất um tùm!" – Trầm trắc phi ôn nhu cười nói.
Nàng ta vừa xuống xe ngựa tinh thần liền vô cùng phấn khởi, trái ngược hoàn toàn với Triệu Hàm Ninh đang đứng cạnh bên.
"Đúng là rất đẹp, đến đây thấy tinh thần thật sự rất thoải mái!" – Triệu Hàm Ninh gật gù, ở trong nam Dương Vương phủ tuy rộng rãi nhưng chỉ loanh quanh mãi cũng nhiêu đó khiến nàng có chút nhàm chán, nay được đến đây lại thấy vô cùng tự do tự tại.
Tuy có chút lạnh giá nhưng nhìn cảnh vật như vậy cũng có thể chấp nhận chịu đựng được.
"Chúng ta sẽ ở bên cánh phía tây! Vương gia nói phía đông gió lớn thổi sẽ bị lạnh hơn phía tây một chút!"
- Trầm trắc phi cười vừa đi chậm rãi vừa ôn nhu nói, nàng đương nhiên cũng biết phía đông lạnh như thế nào, năm ngoái được an vị ở phía đông đã khiến nàng bị nhiễm phong hàn ngay sau đó, trong lòng nàng ta vui sướng vì nghĩ rằng Uông Hữu Đình chắc chắn nhớ đến chuyện đó mà lần này đã dời về phía tây.
"Vương gia thật có lòng!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt tay vô thức nắm chặt áo choàng đen bên ngoài. Ban đầu nàng cũng không mấy thích sắc màu của Hắc Lang nhưng càng dùng càng thấy nó vô cùng tiện lợi, không chỉ ấm áp mà giống lời Uông Hữu Đình nói, nó nhẹ nhàng khiến cho hoạt động của nàng có thể trở nên nhanh nhẹn hơn.
"Đến rồi phòng của chúng ta cạnh bên nhau, cách nhau cái sân nhỏ thôi! Tỉ tỉ nghỉ ngơi trước ạ, có gì thì gọi muội muội!" – Trầm trắc phi vô cùng quen thuộc địa hình có cảm giác như nàng ta chính là chủ nhà còn Triệu Hàm Ninh chính là khách đến chơi mà thôi.
"Đa tạ muội muội! Muội cũng nên về nghỉ ngơi một lát!" – Triệu Hàm Ninh cười hiền gật đầu hướng phòng của mình bước đến a Hồng là a hoàn được chọn đi theo Triệu Hàm Ninh đi trước vào bên trong quan sát.
"Phòng cũng khá ấm áp!" – Triệu Hàm Ninh vào phòng đảo một vòng nhìn thấy cửa sổ đều được chặn lại bằng vải bông, lò sưởi thì than hồng được đốt có lẽ đã được đốt lên từ trước đó, vô cùng hài lòng nói.
"Vâng Vương phi, Vương gia đặc biệt dặn dò sắp xếp vì người nói Vương phi rất sợ lạnh!" – a hoàn sai sử hầu hạ tại phòng cười nói.
Triệu Hàm Ninh nghe vậy có chút ngạc nhiên rồi mỉm cười không nói gì thêm nữa. Trong lòng dâng lên một cõi ấm áp vô cùng.
"Vương gia thật có lòng với vương phi!" – A hồng nhanh chóng tiến đến nhận áo choàng bên ngoài của Triệu Hàm Ninh thấp giọng nói.
"Được rồi! Đừng hót líu lo nữa! A Hồng người chuẩn bị một bộ trang phục cho ta thay một lát còn đi diện Thánh!" – Triệu Hàm Ninh liếc nhẹ a Hồng nhắc nhở, nàng ta biết tính a Hồng nếu không ngăn lại không khéo sẽ vì những chuyện này mà vui vẻ nói cả một ngày trời.
Vâng Vương phi! – A Hồng tuy bị la nhưng lại vô cùng vui vẻ, nàng vui vẻ vì Vương gia quan tâm đến Vương phi chứng tỏ trong lòng người đã có vị trí nhất định cho Vương phi của mình.
Nàng ta biết Vương phi la mình một mặt vì nàng mắc cỡ mà thôi.
Nghỉ ngơi tầm 1 canh giờ thì có người đến mời Triệu Hàm Ninh đến chánh điện diện Thánh cũng như dùng bữa tối! Triệu Hàm Ninh nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Ra đến cửa phòng liền thấy Trầm trắc phi bước qua cửa.
Gặp qua tỉ tỉ!
- Trầm trắc phi nhún người hành lễ.
"Chúng ta cùng đi nào!" – Triệu Hàm Ninh cười gật đầu.
"Chiếc áo choàng của tỉ tỉ thật sự nhìn rất đặc biệt!" – Trầm trắc phi nhìn chiếc áo choàng bên ngoài của Triệu Hàm Ninh, tuy một màu đen tuyền có chút u ám nhưng khoác lên người lại nhìn vô cùng khí chất, nhìn lông bên ngoài vô cùng mịn liền biết chính là đồ thượng hạn.
"Áo choàng của muội muội cũng rất xinh xắn, đường thiêu rất tinh tế, tay nghề của sư phụ thiêu này quả thật rất cao!"
- Triệu Hàm Ninh cũng nhìn trang phục Trầm trắc phi liền khen một câu tán thưởng.
Tỉ tỉ quá khen!! – Trầm trắc phi nghe thấy như vậy vô cùng cao hứng cười tươi đáp lại, nàng ta đương nhiên biết áo choàng của mình vô cùng tinh xảo vì nàng ta đã dành không it thời gian để chăm chút cho nó.
Từ xa đã nhìn thấy Uông Hữu Đình dáng cao cao vẻ ngoài băng lạnh trong bộ y phục màu xanh đậm khoác bên ngoài áo choàng màu xám đứng ngay cửa đang trò chuyện cùng với Uông Hữu Đại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!