"Ta tin chắc ngài cũng đã biết công dụng của nó rồi! Vậy còn gì muốn hỏi ta nữa!" – Triệu Hàm Ninh cười mỉm giọng điệu vẫn bình tĩnh đều đặn không hề có chút thay đổi.
Cái này là gì vậy?
- Uông Hữu Đại có chút ngạc nhiên không nghĩ nàng lại có biểu hiện như vậy.
"Nó được gọi là than! Như vương gia cũng biết nó dùng để đốt lò!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói, nàng cũng không cảm thấy có lý do gì phải giấu cả, thư thái ung dung vừa nhâm nhi tách trà vừa nói.
"Cái này Vương phi tạo ra?"
- Uông Hữu Đại đã nhiều lần nghĩ đến nhưng liền gạt phăng đi vì y không dám tin một nữ nhân suốt ngày đều ở trong hậu viện có thể làm được những điều như vậy!
"Ngài đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ làm theo lời dạy của người khác thôi." – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, nàng đương nhiên hiểu rõ vì sao y lại có ý nghi hoặc như vậy, nếu là nàng đương nhiên cũng không tin được.
Ai?
- Vừa nghe câu trả lời của Triệu Hàm Ninh, mọi thứ bất ngờ sáng tỏ ra với Uông Hữu Đại, y đã từng cảm thấy nữ nhân này thật sự quá lợi hại đến mức đáng sợ.
"Một người ngoại quốc! Ông ta dạy cho ta nên ta biết! Cũng khá lâu rồi nên giờ ngài muốn tìm ông ta cũng không có được!" – Triệu Hàm Ninh đã suy nghĩ câu trả lời này đêm qua đương nhiên bây giờ trả lời vô cùng trơn tru.
"Vương gia còn chuyện gì cần hỏi bổn vương phi nữa hay không?" – Triệu Hàm Ninh nhìn thấy Uông Hữu Đại không nói gì thêm thì nhanh chóng lên tiếng muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.
Nàng cố ý tự xưng mình là bổn Vương phi vì muốn thầm nhắc nhở y nàng cũng là một Vương phi chứ không phải một phạm nhân cho y hỏi cung.
"Vì sao Vương phi lại muốn rời khỏi!" – Uông Hữu Đại thấp giọng, ánh mắt nhìn thẳng người trước mặt do xét.
"Ta không nghĩ câu hỏi này của Vương gia thích hợp!" – Triệu Hàm Ninh khẽ nhíu mày khi nghe câu hỏi, nhưng nhanh chóng thay thế vào nụ cười ảm đạm.
"Tương lai có thể Hoàng huynh sẽ lên ngôi vua người có thể thành Hoàng hậu! Người không muốn sao?" – Uông Hữu Đại thu hết mọi biểu tình cũng như diễn biến tâm trạng của Triệu Hàm Ninh cho dù là nhỏ nhất trong ánh mắt.
"Ta không hề ham thích chức danh đó dù chỉ là một chút nào! Điều ta muốn chắc chắn Vương gia không thể cho ta được!" – Triệu Hàm Ninh nghe xong liền mỉm cười nhạt, tay khẽ nâng tách thổi đi bụi trà, nhấp một ngụm, trên môi liền nở nụ cười lãnh đạm.
"Có chuyện gì lại không thể! Nam Dương Vương gia là người dưới một người trên vạn người!"
- Uông Hữu Đại vô cùng ngạc nhiên trước thái độ cũng như câu trả lời của Triệu Hàm Ninh, thời nữ nhân tranh đấu nhau không phải vì sủng ái thì chính là quyền lực.
Nhưng Triệu Hàm Ninh này dường như đều không màng đến cả hai điều đó.
"Chuyện đó đương nhiên không thể! Cái ta muốn là một người phu quân chỉ có ta! Ngài nghĩ có thể sao?" – Triệu Hàm Ninh không muốn dây dưa thêm nữa nên nói thẳng ra, nàng biết chuyện này có thể sẽ phạm vào tứ suất của nữ nhi có thể bị trách tội, nặng hơn có thể bị hưu thư.
Mà nếu hưu thư không phải quá hợp ý của nàng.
"Chuyện hoang đường như vậy! Vương phi không nên nói ra ngoài!" – Uông Hữu Đình từ phía sau nhanh chóng lên tiếng, y đã đến khá lâu, im lặng nghe mọi chuyện nhưng khi nghe nói đến cái suy nghĩ của Triệu Hàm Ninh y liền không nhịn được mà lên tiếng.
Nếu suy nghĩ đó bị người khác nghe thấy sẽ biến tướng đến như thế nào, nữ nhân phạm vào tứ xuất có thể phải trả về nhà mẹ đẻ cả đời không ngẩng đầu lên được.
Gặp qua gia! – Triệu Hàm Ninh có chút hoảng không biết y đã đứng đó tự bao giờ, đã nghe được những gì.
"Chuyện nàng vừa nói, tốt nhất đừng nên nói ra bên ngoài, nàng không biết chuyện đó sẽ khiến nàng bị liệt vào vi phạm tứ suất của nữ nhi hay sao Vương phi!" – Uông Hữu Đình có chút tức giận khi nghe nàng nói như vậy, một nữ nhi hàm hồ lại có những suy nghĩ hoang đường như vậy, lại còn dám trước mặt người khác nói ra những điều đó.
Thật không ra thể thống gì cả.
"Vương gia tha tội. Thiếp biết rồi sau này sẽ không!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt cúi đầu nói sau đó nhún người hành lễ -
"Nếu đã không còn chuyện gì, thiếp xin phép Vương gia cùng Đông Dương Vương gia cáo lui!"
"Nữ nhân lại có suy nghĩ như vậy thật sự khiến đệ chê cười!" – Uông Hữu Đình vẫn còn tức giận nói. Uông Hữu Đại không nói gì, y cũng khá bất ngờ trước suy nghĩ như vậy của Triệu Hàm Ninh, suy nghĩ đó có thể được xem là ích kỷ vô cùng nhưng qua ánh mắt quả quyết cũng như thái độ có thể thấy hoàn toàn không phải đùa giỡn mà là những lời nói thật tâm......
Cửa hàng bán than của Triệu Hàm Ninh thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người, nàng cho bắt ngay một lò than ngay bên ngoài cửa tiệm, mỗi ngày nếu để đồ ăn lên nướng mùi thơm ngào ngạt bay khắp con đường, người dân hiếu kỳ đến xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!