"Trắc phi người tin nô tỳ Vương gia chắc chắn chỉ quan tâm một mình người! Người có nhớ trước đây Vương phi té đập đầu sinh tử nhưng Vương gia chưa từng ngó ngàng đến nàng ta! Người đừng tức giận mà hại thân thể!" – Tú Ngọc lại nhìn Trầm trắc phi mà dỗ dành, nàng là a hoàn từ nhỏ đã chăm sóc Trầm trắc phi.
Đại phu cũng nhanh chóng đến theo sau Uông Hữu Đình cùng những vị di nương cũng nhanh chóng kéo đến hỏi thăm nàng.
Vương gia! – Trầm trắc phi nằm trên giường vừa thấy Uông Hữu Đình liền muốn ngồi dậy nhưng cố gắng để y thấy mình cực mệt mỏi khó nhọc.
"Trắc phi, không cần đa lễ! Sao ban nãy còn khỏe mạnh đột nhiên lại bị choáng!" – Uông Hữu Đình nhanh chóng đến bên dịu dàng đỡ nàng lên, nhíu mày nhìn đại phu.
"Dạ bẩm Vương gia do Trắc phi suy nhược cơ thể nên thỉnh thoảng sẽ choáng váng như vậy! Còn vết thương không quá sâu nên nhỉ cần thoa thuốc vài hôm sẽ lành lại!" – Đại phu nhanh chóng bẩm báo.
"Có để lại sẹo không?" – Uông Hữu Đình nhàn nhạt hỏi. Trầm trắc phi nghe y hỏi như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, y thật sự có quan tâm nàng rất nhiều đến việc sợ thân phận nữ nhi như nàng nếu để lại sẹo sẽ không tốt.
Trong lòng tự khắc cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
"Dạ bẩm vết thương không sâu nên sẽ không để lại sẹo!"
Được ngươi lui đi! – Uông Hữu Đình gật đầu nói.
"Vương gia khiến người lo lắng thiếp thật sự thấy có lỗi!" – Trầm trắc phi khẽ nói, mặt vùi vào lòng ngực y dịu dàng cười mỉm.
"Nàng đừng ngốc! Không khỏe không cần phải lo lắng nhiều chuyện như vậy! Cứ nghỉ ngơi thật tốt là được" – Uông Hữu Đình thấp giọng nói.
"Thấy tỉ tỉ không sao bọn muội cũng thấy yên tâm, ở đây có chút đồ bổ Trầm trắc phi dùng tẩm bổ cơ thể rất tốt!" – Tam di nương nhanh chóng nói.
Hai nàng nghe tin đều đồng loạt đến, thứ nhất là vì lấy lòng Trầm trắc phi, thứ hai là hai nàng biết chắc Vương gia sẽ đến đây chính là cơ hội tốt nhất để nhìn thấy y.
"Cảm tạ ý tốt của các muội muội, ta không sao, cũng khỏe rồi, các muội cũng về nghỉ ngơi đi!" – Trầm trắc phi sao lại không nhìn ra dụng ý của những nữ nhân này, liền ôn nhu cười đuổi khéo các nàng.
"Hả... À dạ! Vậy tỉ tỉ nghỉ ngơi sớm! Bọn nô tỳ xin phép Vương gia và trắc phi cáo lui!"
- Không nghĩ lại bị đuổi khéo như vậy nên có chút ngỡ ngàng, nhưng Tam di nương trong lòng ắt biết sống sau này còn phải nhìn sắc mặt Trầm trắc phi nhiều cho nên nhanh chóng thuận theo cáo lui.
Hai vị di nương tuy thuận cáo lui nhưng lại vô cùng tiếc nuối đưa ánh mắt nhìn Vương gia.
Ừ – Uông Hữu Đình chỉ trầm mặc ừ nhẹ một tiếng, cả hai người mặt tiu nghỉu đi ra bên ngoài. Hai người đã nghĩ Trầm trắc phi bị bệnh đương nhiên sẽ không thể hầu hạ Vương gia như vậy đây chính là cơ hội tốt của hai người nhưng nhìn cảnh trước mặt có lẽ điều ấy là không thể rồi.
Sau khi uống thuốc Uông Hữu Đình im lặng ngồi bên cạnh Trầm trắc phi đọc sách thấy nàng ta ngoan ngoãn ngủ thiếp đi mới rời đi đến thư phòng.
Cùng lúc ấy tại Kim An viện
Té đứt tay! – Triệu Hàm Ninh nhướng mày nói khi nghe a Hồng bẩm báo lại với mình
"Vâng thưa Vương phi!"
"Trời! Ta mệt lắm cả người đi xe ngựa đau rã rời! Chuyện thăm hỏi để sau đi!" – Triệu Hàm Ninh xác định lại không phải mình nghe nhầm thì lười biếng nói.
Trong lòng thầm than vãn -
"Nhà nghèo đổ ruột không bằng nhà giàu đứt tay mà!"
"Nhưng như vậy... Vương gia...." – A Hồng sợ nếu Vương phi không đi thăm hỏi Vương gia sẽ trách phạt nên có chút lo lắng.
"Ta mệt rồi ta đi ngủ đây nếu không có chuyện gì đừng làm phiền ta!" – Triệu Hàm Ninh không để tai những lời nói của a Hồng, đứng lên hướng giường ngủ mà đi đến.
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bửa sáng Triệu Hàm Ninh mới chậm chạp đi sang Thiền Tâm viện.
"Nhìn sắc mặt tươi tỉnh của muội muội chắc cũng đã khỏe lên khá nhiều rồi đúng không?" – Triệu Hàm Ninh ôn nhu hỏi thăm.
"Đa tạ tỉ tỉ đã quan tâm, nhờ có Vương gia chăm sóc muội đã khá lên rất nhiều!" – Trầm trắc phi cười bẽn lẽn nói, nàng cố ý nói cho Triệu Hàm Ninh biết cả đêm qua Uông Hữu Đình nguyện ở lại Thiền Tâm viện chăm sóc cho nàng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!