Chương 6: (Vô Đề)

Mặt trời chiếu qua màn cửa, rọi vào giường ngủ của nàng. Nàng biết trời còn sớm và bên ngoài còn lạnh. Nhưng chắc hôm nay trời cũng sẽ đẹp như hôm qua. Và chắc nàng không làm sao ngủ lại được. Nàng duỗi người rồi lại chuồi hai tay dưới tấm chăn ấm áp.

Mấy đêm vừa rồi nàng không ngủ được ngon giấc. Nhưng nàng quyết định ngồi dậy, đi dạo một vòng buổi sáng sớm với Toby. Sáng nay sẽ có mấy đứa trẻ đến nhà nàng để tập đọc.

Khi nàng vừa rửa ráy, mặc áo quần xong thì con Toby hiện ra trong phòng ngủ. Nó vẫy đuôi nhè nhẹ.

- Mày cứ đứng đấy mà nhìn

- nàng nói với nó

- Tao không nói đến chữ Đ cho đến khi nào tao mở cửa để đi, nếu không thì mày sẽ nhảy nhót loạn xạ khiến tao không làm gì được. mày để yên cho tao một lát.

Nhưng hình như con Toby hiểu nghĩa chữ Đ có nghĩa là Đi dạo rất rõ. Cho nên nó vẫy đuôi như điên, miệng rên ư ử vì sung sướng, rồi nhảy nhót quanh Catherine, nhào đến thang gác lầu như thể thúc nàng nhanh tay lên.

Nàng cười.

Một lát sau, khi nàng đi dọc theo con đường làng, nàng thầm nghĩ: vài tuần thôi là yên.

Nàng gặp ông Hardwick, chủ quán trọ đang quét dọn trên vỉa hè, nàng vẫy tay, cười chào ông ta. Tiệc tùng ở trang viên kéo dài vài tuần là cùng, không thể nào lâu hơn.

Ngài Tử tước Rawleigh và các bạn của anh ta sẽ quay về thành phố để tham dự Lễ Hội Mùa. Dù sao thì họ cũng là những nhà quí tộc thời thượng, không làm sao giữ họ ở lại đây lâu được. Quả là bà Adams đang cố ghép tử tước cho cô Hudson, nhưng còn hai nhà quí tộc kia nữa thì sao.

Hai người mà chỉ có một cô Lipton thôi.

Không, không có gì giữ họ lại đây lâu. Nàng biết Ngài Tử tước không thích cô Hudson.

Nếu nàng ráng chịu đựng được vài tuần, thì tình hình sẽ đâu vào đó, nàng sẽ trở lại sống yên ổn. Nàng không còn cách gì khác hơn. Khi ấy, mỗi lần nàng đặt chân vào nhà ông Adams, nàng sẽ khỏi sợ phải đụng đầu với anh ta.

- Không phải đi ngã ấy đâu, Toby

- nàng cất tiếng gọi con chó, vì nó đang chạy theo con đường này để đến trang viên Bodley. Nàng thường đi theo con đường này để đến Bodley, con đường rẽ qua khu rừng cây để đến trang viên. Bây giờ không cần đi băng qua ngã này.

Ông Adams thích để cho dân làng được tự do đi qua khu công viên của ông. Dĩ nhiên đây là một chiến thuật dễ hiểu của ông ta, vì khi băng qua công viên, họ không đến gần nhà ông ta quá, khỏi trông thấy mọi sinh hoạt trong nhà.

Nhưng sáng nay nàng muốn đi dọc theo con đường làng, con đường này chạy qua trước mặt tòa nhà, dọc theo bức tường rêu phong của công viên.

Nàng đã cố hết sức để tạo cho mình một cuộc sống mới có ý nghĩa trong suốt năm năm qua. Những cố gắng của nàng không phải dễ dàng gì... Cuộc sống trước đây của nàng hết sức khác biệt... Nàng đã chế ngự tất cả mọi nhu cầu ngoài nhu cầu để sống còn.

Thậm chí khi mới đến sống ở đây, nàng cũng không thiết tha gì đến các nhu cầu này để sống nữa.

Suốt năm năm, nàng đã dẹp bỏ được những nhu cầu khác. Nàng đã có bạn bè mới, có công việc để làm, có mái nhà thân thương để ở. Rồi năm ngoái nàng có con chó Toby.

Đã hai lần có người đến đề nghị lập gia đình với nàng nhưng nàng từ chối, một lần cách đây đã ba năm và một lần mới năm ngoái. Họ là những người quí phái, nàng kính trọng họ và họ vẫn đối đãi tử tế với nàng. Nàng không muốn lấy chồng. Không cần hôn nhân.

Thế nhưng bây giờ bỗng nhiên nàng cảm thấy cần những nhu cầu mà khi còn con gái nàng không cảm thấy quá cần thiết, quá thúc bách. Dĩ nhiên là những nhu cầu bây giờ khác hẳn những nhu cầu vào hồi ấy. Khi còn con gái, nàng không nghĩ gì về ham muốn xác thịt hết.

Nàng chỉ cảm thấy cần có sự lãng mạn, cần có đàn ông đẹp trai con nhà quí phái mến mộ, cần có hôn nhân. Lúc ấy nàng còn thơ ngây quá. Sự thơ ngây rất nguy hiểm.

Trong những ngày vừa rồi, nàng thèm khát những điều làm nàng lo sợ. Toàn những khát vọng về xác thịt. Nói trắng ra là thèm muốn đàn ông sờ mó vuốt ve. Muốn có đàn ông nằm bên cạnh, để cảm thấy khỏi trống vắng, khỏi cô đơn.

Những thèm muốn mới mẻ này làm nàng sợ, là vì nàng không có những kỷ niệm ái ân tốt đẹp. Mà nàng chỉ có những kỷ niệm đớn đau. Cho nên nàng không bao giờ muốn có lại cảnh ái ân đã gây cho nàng đau khổ như trước đây.

Mà nàng đâu phải cô đơn.

Hay nếu quả nàng cô đơn, thì cảnh cô đơn này là một cái giá phải trả để có sự độc lập, có được sự tự trọng và sự yên ổn trong lòng. Một cái giá phải trả nho nhỏ. Mà cũng không phải là cô đơn, mà là cảnh đơn chiếc. Hai trường hợp khác nhau.

Cảnh đơn chiếc của nàng được lấp đầy, xóa tan bằng những cuộc thăm viếng của nhiều bạn bè và láng giềng.

Nhưng nàng sợ rồi đây nàng sẽ không thể tiếp tục tự lừa dối mình. Nàng sợ nàng sẽ nhận thấy sự cô đơn của mình. Hiện nàng đã thấy mình cô đơn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!