Chương 4: (Vô Đề)

Sáng hôm sau Catherine nằm trên giường, cố xem mình có dấu hiệu gì đau ốm khiến nàng cứ nằm mãi như thế này. Nhưng hơi thở của nàng vẫn điều hòa, thông thoáng và cuống họng không có dấu hiệu khan rát. Nàng nuốt nước bọt hai lần để xem có rát họng không.

Nàng nghĩ nên nằm trong nhà cho ấm hơn là ra ngoài, ra ngoài có thể cảm lạnh thêm, rồi có lẽ sẽ lây lan cho bọn trẻ.

Cảm lạnh à?

Nàng cảm thấy sức khỏe tốt như hồi nào. Qua màn che cửa sổ, nàng thấy trời sáng sủa, báo hiệu một ngày xuân tươi đẹp.

Không, nàng không thể trốn tránh thực tế được.

Hôm nay là ngày nàng dạy cho William và Juliana học đàn, nàng sợ đến trang viên Bodley sã gặp anh ta. Nàng sẽ thẹn đến chết được. Những chuyện xảy ra đêm qua, sáng nay nàng cảm thấy tệ hơn hồi hôm nữa. Anh ta đã ghé vào thăm nàng một mình.

Nếu có kẻ nào thấy anh ta ghé vào nhà nàng, thì chắc nàng sẽ mang tiếng xấu. Anh ta đã ngồi trong nhà bếp nói năng ỡm ờ, rồi lại còn đề nghị thô bỉ.

Ôi, anh ta dám đề nghị thế sao!

Nàng có dấu hiệu gì để khiến cho anh nghĩ rằng nàng sẽ đón nhận lời đề nghị láo xược như thế? Dĩ nhiên nàng biết có lý do. Đó là nàng đã cười với anh ta hai lần, vì cứ tưởng anh ta là ông Adams.

Nhưng cho dù nàng có cười với anh ta hai lần đi nữa thì thử hỏi như thế đã đủ chứng cứ để nói nàng muốn làm đĩ cho anh ta không?

Nàng đã phấn đấu hết mình để có một khuôn mặt mới như thế này, để mọi người xem nàng là một bà góa phụ đáng kính. Nàng đã chọn Bodley

-On

-the

-Water làm nơi cư ngụ, nàng đã làm hết sức mình để hòa nhập vào đời sống trong làng. Một người xa lạ mà làm được thế không phải là chuyện dễ.

Nàng đã cư xử rất tốt với mọi người, được mọi người yêu mến, thân thiện. Nàng nghĩ nàng đã chiếm được sự kính nể và tình thương của một số dân làng.

Nàng đã tạo ra được cuộc sống bình an, thanh thản.

- Ồ, Toby

- nàng quay đầu nhìn con chó săn nhỏ đang đứng bên giường. Mặc dù buồn bã nhưng thấy nó, nàng phải bật cười.

Mỗi khi nàng dậy muộn như thế này, nó thường rất kiên nhẫn, đến đứng một chỗ cho nàng dễ thấy, hai tai vẫy vẫy, lưỡi thè ra, thở phì phò để cho nàng biết nó rất sung sướng nếu được nàng cho nó ra ngoài

- Sáng nay tao đau khổ lắm phải không?

- Nàng ngồi dậy, bỏ hai chân xuống khỏi giường, kéo chiếc áo ngủ sát vào người cho ấm, nàng nói tiếp

- Thôi được rồi, đi thì đi.

Con chó chạy lon xon ra khỏi phòng ngủ trước nàng, nhảy xuống chiếc cầu thang xuôi dốc, chạy theo hành lang ra cửa sau.

Nàng đi theo con chó, nàng nói:

- Trời không đẹp đâu, bạn à. Mà tao cũng không có ý định ở nhà với mày đâu. Toby, bộ mày tin hôm nay tao không đi dạy học vì bố mẹ của hai đứa bé vừa mới về nhà ư?

Toby không đáp, và khi nàng vừa mở cánh cửa là nó chạy tuôn ra ngoài liền.

Bỗng nàng cảm thấy tức giận. Trời bên ngoài thật đẹp. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Nàng nghe tiếng nước chảy róc rách trên bờ đá ở sau vườn. Không khí mát lạnh khiến nàng rùng mình, nhưng nàng không đóng cửa. Đến chiều, nếu thời tiết không thay đổi, thế nào trời cũng ấm.

Thời tiết như hôm nay, nàng thường đi dạo rất xa với Toby.

Nhưng nếu sau khi dạy xong ở Bodley trở về rồi mà trời vẫn còn đẹp và nàng cảm thấy thích đi dạo, nàng sẽ đi. Nếu sáng nay nàng việc cớ bệnh để không đi dạy, thì chắc nàng không thể đi chơi ngoài trời được vào chiều nay.

Tại sao lại không đi dạy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!