Nàng đã không mong gì được hạnh phúc hay sẽ được hạnh phúc. Nàng đã không muốn lấy Tử tước Rawleigh. Bị bắt buc phải kết hôn với anh là một cơn ác mộng, mặc dù nàng luôn luôn thấy anh là người rất hấp dẫn, luôn luôn muốn gặp anh.
Nàng cứ thương tiếc ngôi nhà nhỏ của mình, thương tiếc cuộc sống yên ổn hạnh phúc mà nàng đã bỏ công xây dựng nên ở đấy.
Rồi chuyện đời đổi thay, không ngờ nàng tìm thấy hạnh phúc trong thời gian hai tuần đầu sống ở trong ngôi nhà mới của mình.
Ngôi nhà thật đẹp
- Ồ phải, nàng phải xác nhận là đẹp
- và thật sung sướng khi được sống trở lại trong một ngôi nhà rộng lớn, quanh nhà có công viên bao la đẹp đẽ, có tôi tớ chăm sóc chu đáo đàng hoàng.
Lại còn quá sung sướng khi trở thành bà chủ của trang viên Stratton, sung sướng vì rốt lại nàng trở thành một phu nhân đáng kính, bà Tử tước Rawleigh.
Hôm sau ngày nàng đến, nàng tiếp xúc với bà Keach cả buổi sáng
- nàng đoán chắc các gia nhân đều kinh ngạc khi thấy nàng dậy quá sớm.
Bà quản gia chỉ cho nàng thấy ngôi nhà, trình bày cho nàng biết cách điều hành công việc nhà, đưa cho nàng xem sổ sách quản lý và dẫn nàng xuống dưới nhà để gặp người đầu bếp. Việc nhà được điều hành tốt, thực đơn của đầu bếp thay đổi, có chất bổ dưỡng và ngon miệng.
Có lẽ nhiều nàng dâu mới đều không nghĩ đến chuyện can thiệp vào công việc điều hành sớm sủa, mà cứ để mọi việc tiếp diễn như trước. Catherine không xen vào, nhưng chỉ trong vòng ít hôm, tất cả mọi người đều chấp nhận quả nàng xứng là bà chủ của Stratton.
Được làm bà chủ trong một ngôi nhà to lớn thật tuyệt.
Tin tức truyền ra thật nhanh, không những chỉ một mình Ngài Rawleigh về nhà, mà ngài còn mang theo bà vợ nữa. Suốt tuần đầu rất có nhiều người đến thăm, hầu hết những người này đều được mời đến.
Trong tuần thứ hai, hầu như ngày nào nàng cũng đi ra ngoài vào buổi chiều và buổi tối để thăm viếng đáp lễ, để dự các buổi ăn tối và giải trí do người ta mời hai vợ chồng nàng. Cuộc sống xã giao ở Stratton diễn ra thật nhanh chóng ngay khi tin nàng đến đây được loan truyền quanh vùng.
Cũng trong tuần đầu, nàng gặp vợ chồng ông mục sư giáo xứ, đi ngoài đường hay vào nhà thờ, nàng gặp gỡ dân làng, những người thuê đất lập trại và nông dân, họ chào nàng và nàng gật đầu chào lại. Sang tuần thứ hai, nàng đến thăm họ để khỏi có sự phân biệt giữa họ với giai cấp tiểu quí tộc.
Trong hai tuần nay, nàng bận rộn hơn bao giờ hết.
Trong tuần đầu, một người thợ may và hai phụ tá được vời từ Luân Đôn tới. Catherine không hay biết gì hết. Nhưng nàng được lệnh phải ở nhà với họ cả một buổi sáng để may áo quần mới.
Nàng vừa phấn khích vừa buồn bã, nhưng nàng cũng phải để cho họ đo cắt, phải chọn vải vóc, chọn kiểu để may một số áo quần đẹp đủ loại. Nàng phải chọn cho đủ kiểu
- chồng nàng đã quyết định như thế. Nàng cần đủ loại để dùng vào tất cả các trường hợp.
Nàng không tranh cãi.
Nàng đã may áo cho mình suốt 5 năm, nàng thoả mãn với số áo quần giản dị, ít ỏi của mình. Số áo quần này vừa đủ cho nàng dùng. Nhưng nàng chấp nhận sự kiện bây giờ nàng phải có áo mới đủ loại như thế này mới hợp với vai trò mới của nàng.
Và nàng lại nhận thấy rằng mặc áo mới đúng thời trang, được đo cắt vừa vặn, đẹp đẽ, cũng tuyệt lắm. Một số được may rất nhanh. Ba cô thợ may phải ở lại Stratton để làm cho đến khi xong việc.
Như nàng đã đoán trước, nàng ít khi gặp chồng.
Nàng bận bịu suốt ngày chăm lo việc nhà và đi thăm viếng. Anh bận bịu công việc đất đai của lãnh địa
- Catherine nhận ra ngay anh là nhà điạ chủ rất chăm lo công việc, điều khiển mọi hoạt động của gia đình, mặc dù anh có một người quản lý rất có năng lực.
Tối lại, họ đi thăm viếng hay đi giải trí, nhưng vì bận rn công việc giao tế, nên hai vợ chồng thường tách riêng ra.
Thế nhưng không vì thế mà họ tránh gặp nhau.
Họ thường ăn uống với nhau. Thỉnh thoảng họ tranh thủ thì giờ để đi bách bộ hay đi ngựa với nhau.
Rốt lại, nàng nhận thấy có thể thích anh. Bây giờ anh ở nhà, bận bịu công việc, trông anh vui vẻ sung sướng chứ không lười biếng chán chường như khi ở Bodley. Và bây giờ họ đã lấy nhau, anh không còn có vẻ là một gã đàng điếm nguy hiểm. Mọi người đều thích anh có mặt ở Stratton.
Có lẽ anh được mọi người kính trọng. Vợ của một chủ trại thuê đất nói với nàng rằng trước đây bố anh là người lười biếng, một tay cờ bạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!