Chương 17: (Vô Đề)

Chiếc dương cầm trong phòng khách đã 10 năm nay không ai đàn, nhưng âm thanh vẫn còn hay. Sau bữa ăn tối, anh yêu cầu nàng đàn, nàng không có ý kiến gì, ngồi vào đàn hơn một giờ đồng hồ. Anh nghĩ có lẽ nàng cũng như anh cảm thấy thoải mái hơn khi có việc gì đấy làm để khỏi nói chuyện với nhau.

Nhưng trong bửa ăn, họ đã nói chuyện vui vẻ với nhau. Hình như khi họ dẹp các vấn đề riêng sang một bên thì họ có thể nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Anh ngồi nhìn nàng chơi đàn.

Nàng mặc chiếc áo dài ở nhà màu xanh nhạt, giản dị, cũ kỹ không chạy theo thời trang. Tóc nàng chải gọn gàng thành một búi sau gáy như mọi khi, mặc dù anh đã ra lệnh phải có một cô hầu đến để giúp nàng trang sức. Trông nàng có vẻ điển hình Catherine. Mới đầu nàng chơi còn lúng túng, nhưng đàn đúng.

Sau đó, nàng đắm mình say sưa vào âm nhạc như lần nàng đàn ở trong phòng nhạc của Claude vào buổi sáng hôm ấy cách nay đã lâu rồi

- anh cảm thấy lâu rồi. Sắc đẹp và đam mê âm nhạc làm cho căn phòng tràn đầy sức sống.

Khó có thể tin nổi một phụ nữ mảnh mai như thế có thể tạo ra được không khí rực rỡ như thế này. Anh nghĩ nàng chơi đàn thật sành sỏi, điệu nghệ.

Nghĩ cũng lạ lùng khi anh có nàng ở Stratton này.

Nàng đã ám ảnh anh suốt mấy tuần liền ở Bodley, cái bà Winters xinh đẹp, hấp dẫn, và... khó khăn này. Anh đã mê nàng như điếu đổ. Anh vạch ra kế hoạch để chinh phục nàng. Anh không nản chí trước thái độ từ chối của nàng. Rồi bây giờ nàng ở với anh trong ngôi nhà của anh, là vợ anh, là bà tử tước.

Thậm chí còn lạ lùng hơn nữa ở chỗ bỗng nhiên anh cảm thấy mình thắng lợi, hầu như cảm thấy mình hân hoan. Nhưng những việc đã xảy ra chẳng có gì thắng lợi. Và chẳng có lý do gì để hân hoan. Cuộc hôn nhân của họ loạn xạ ngầu, không có lối thóat. Nàng đã yêu và chắc vẫn còn yêu một gã đàn ông tên là Bruce.

Anh nặn óc để nhớ có gã nào anh quen biết mà có tên này không. Chẳng có ai hết. Không có một chút hình bóng nào nằm trong... nàng đã nói sao nhỉ? Anh cau mày cố nhớ...

"trong tim tôi. Trái tim của tôi mãi mãi là của Bruce. Bruce đã nằm sâu trong tim tôi."

Rồi nàng lại còn bất nhẫn gọi anh là đồ ác độc.

Chỉ vì anh muốn thiết lập những qui định mới với nàng, khuyên nàng phải quên hết quá khứ và chỉ sống với hiện tại. Thế thì có gì là ác độc?

Khi nàng bỏ ra khỏi phòng, chắc nàng biết anh sẽ giận

- thế mà nàng vẫn đi. Nàng làm cho anh cảm thấy bầm gan tím ruột. Thật đau. Nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng nàng có gan làm cho anh đau đớn.

Con Toby đang đứng bên chiếc ghế ngồi đàn từ mấy phút nay, nó vẫy đuôi chầm chậm, chắc nó cho rằng làm thế nào cô chủ của nó cũng chú ý đến nó. Nó nhảy lên ghế, lấy mũi húc vào khuỷu tay của nàng.

Nàng dừng đàn và cười với nó.

Nàng hỏi.

- Mày không kính nể gì Mozart hết à? Mày không quen với cảnh tao trổ tài như thế này à? Tao chắc mày muốn đi ra ngoài.

Tử tước Rawleigh đứng dậy, thủng thỉnh bước đến phiá nàng. Nàng nhìn anh, cặp mắt vẫn còn cười. Anh bèn thay đổi kế hoạch liền.

Anh đã định báo cho nàng biết trong nhà có đủ gia nhân để dẫn con chó ra ngoài mỗi khi nó cần đi, không cần phải để cho bà Tử tước Rawleigh mất công nhọc sức đi theo một con chó quá nuông chiều.

- Có lẽ chúng ta nên ra ngoài một chút

- anh nói

- anh muốn biết trời bên ngoài về đêm có đẹp đẽ thú vị như ban ngày không

- Thật ra điều mà anh phân vân muốn biết, là rồi ra anh có trở thành đề tài cho bọn gia nhân cười cợt không.

Anh nhìn con chó, và tuy muộn màng, nhưng anh cũng tỏ ra mình có uy quyền, anh lấy giọng nghiêm khắc nói với nó:

- xuống khỏi đấy đi, thưa ngài. Trong nhà mới của ngài, ngài phải đứng dưới nền nhà mà nhìn đồ đạc. Hiểu chưa?

Nhưng Toby đã nhảy quanh chân anh, miệng kêu mừng rỡ. Catherine lại cười, nàng nói:

- Anh đã dùng lời lẽ nặng nề với nó. Như thế không hay đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!