Chương 15: (Vô Đề)

Nàng đã ngủ lu bù sau đó. Nàng ngạc nhiên là mình đã ngủ được. Ngay khi anh ra khỏi phòng và đi xuống dưới, nàng biết anh sẽ không trở lại. Nàng biết mình đã sai lầm kinh khủng.

Chuyện diễn ra kỳ diệu một cách rất bất ngờ.

Mặc dù mới đầu nàng bị kích động khi anh cởi áo quần nàng và không để cho nàng có cơ hội mặc áo ngủ mà nàng đã chuẩn bị, và mặc dù nàng vụng về như gái còn trinh, không biết làm gì hết ; mặc dù nàng ngơ ngác đủ thứ, nhưng tình hình diễn ra thật quá tuyệt vời.

Dĩ nhiên mới đầu nàng rất muốn anh và cảm thấy thích hành dục với anh như đêm đầu anh ghé đến nhà nàng. Nhưng nàng thật không ngờ sự việc diễn ra quá đẹp như thế này. Nàng cũng không ngờ trận mây mưa lại lâu đến thế, nàng tưởng chỉ kéo dài một hai phút là cùng.

Sau khi anh lấy cây đèn cầy đi rồi, nàng nằm ngửa nhìn vào bóng tối thật lâu, nước mắt đã khô, nàng vẫn còn nằm như thế. Hai háng nàng đau nhừ vì hai đùi chân đã dang quá rộng. Nàng đau ở trong, nhưng thật ra không đúng là đau. Bây giờ vẫn còn co giật nhẹ.

Khi anh cho vào trong nàng cứ tưởng nàng chết ngất vì kích động bởi cái của anh to và cứng. Thế nhưng nàng chỉ bị kích động vì ngạc nhiên thôi.

Trong những phút tiếp theo, nàng đã quên hết thực tế trước mắt. Không phải thực tế về anh. Bất cứ lúc nào, nàng cũng ý thức được chính anh là người đang làm tình với nàng một cách rất sảnh sỏi, rất thắm thiết và càng lúc càng căng thẳng hơn.

Trên thế gian này không có ai nữa ngoài anh và nàng, và không còn gì nữa ngoài công việc hai người đang làm. Không còn gì hết. Mọi vật

- tất cả những biến cố đã dẫn họ đến giây phút này

- đều biến mất khỏi ý thức của nàng.

Anh là chồng nàng, và nàng là vợ anh, hai người đang nắm trong gường tân hôn vào đêm tân hôn. Sự thể đơn giản như thế, sâu sắc như thế và kỳ diệu như thế đấy.

Nhưng rồi công việc cũng đi đến chỗ kết thúc.

Đến lúc nào đó nàng cảm thấy không chịu đựng nổi nữa, lúc mà sự căng thẳng không chịu nổi, nàng đâm ra hoảng hốt. Thế rồi bỗng nhiên anh mở cửa cho nàng, để cho tất cả căng thẳng trong người nàng thoát ra hết

- nàng không biết anh làm sao được thế

- nàng có cảm giác hoàn toàn yên ổn đến nổi nàng nghĩ chắc không bao giờ nàng muốn hoạt động lại nữa.

Nhưng bỗng anh hoạt động lại, thoải mái và giản dị, nàng vui sướng khi cơ thể anh hoạt động mạnh, rồi nàng cảm thấy luồng hạt giống nóng hổi của anh phóng vào người nàng.

Rồi tấm thân nặng nề đã được thỏa mãn của anh đè bẹp nàng xuống nệm.

Nàng ôm lấy anh, người anh nặng và nóng hổi, nàng ngữi mùi nước hoa thơm ngát trộn lẫn với mùi mồ hôi của anh, mùi thơm dễ chịu lạ lùng, nàng nhìn ánh đèn cầy hắt bóng lung linh trên những bức tường và trần nhà xuôi xuôi quen thuộc của phòng ngủ.

Rồi nàng thấy lại thực tế.

Anh

- Ngài Rawleigh

- vừa mới hoàn tất việc hôn phối của một cuộc hôn nhân mà cả hai không ai muốn. Nàng không thích anh mà cũng không trọng cá nhân anh. Anh chỉ quan tâm đến cơ thể nàng mà thôi, anh không giấu diếm gì hết về điểm này. Đã nhiều lần anh gạ gẫm nàng cho anh, hay bán cho anh tấm thân ấy.

Anh không muốn cưới nàng làm vợ, nhưng do anh không còn cách nào khác, nên phải cưới nàng, vì ít ra, thành hôn với nàng, anh cũng có được tấm thân của nàng.

Nàng không đôi co được vấn đề này.

Nàng không muốn bàn cãi, Nàng cũng cần anh và luôn luôn thấy anh hấp dẫn.

Hơi thở của anh báo cho nàng biết anh ngủ. Nàng không nhúc nhích. Nàng không muốn rời khỏi tấm thân nặng nể của anh, nàng vẫn muốn ôm lấy anh như thế. Nhưng nàng nhận ra sự trồng trải của những việc vừa xảy ra chỉ thuần vật chất, chỉ thuần giải trí mua vui.

Có cái gì đó sai trái trong việc giải trí này, nhất là khi người đàn ông lại giải trí với vợ mình.

Nhưng ngoài việc ấy ra thì còn có gì nữa đâu.

Có lần nàng đã nói với anh rằng trong thể xác của nàng có một con người. Bây giờ con người ấy bị tước đi. Những gì xảy ra đủ để chứng tỏ điều ấy chưa? Vĩnh viễn đủ rồi chứ?

Anh chỉ ngủ có mấy phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!