Hôm ấy có thêm hai người nữa đến gõ cửa nhà Catherine. Nàng quá bàng hoàng, quá đờ đẫn, quá mụ người không còn ngại ngùng khi ra xem ai đến nhà nữa. Vả lại, nàng đã thấm thía mùi nhục nhã rồi, đã bị mọi người xua đuổi, còn ngì nữa mà giữ gìn.
Tuy nhiên, khi nàng thấy cô Downes đứng ngoài cửa nàng thụt người lại. Nàng thích cô Downes nhất trong số tất cả những người nàng quen biết ở trong làng và các vùng lân cận. Thế nhưng, cô ta là con gái của ngài cựu Mục sư, là cô gái chưa chồng tuổi trung niên được mọi người trong làng kính nể.
- Cô khỏi cần nói chuyện này nữa
- Catherine nói, đưa lên một bàn tay
- Tôi biết mọi người đã nói cho cô biết hết cả rồi. Xin chúc cô một ngày tốt lành, cô Downes.
- Nàng khép bớt cửa lại một nửa, mặc dù con Toby đang ở ngoài, nó ngửi lai áo của khách. Nó mến cô Downes.
Cô thường cho nó những miếng vụn bánh ga tô và bánh bích qui mỗi khi cô đến uống trà
- cô thường xin lỗi Catherine vì đã phí phạm thức ăn ngon.
- Không, xin bà đừng phiền
- Đến phiên cô Downes đưa tay lên để ngăn nàng. Mặt cô tái mét, nhăn nhó. Hai quay hàm căng ra trông như đá cứng
- tôi vào nhà được không?
- Sao lại không?
- Catherine mở rộng cửa hơn rồi cứ để cửa mở như thế và đi vào nhà bếp.
- Tôi không biết sự thực của chuyện này ra sao
- cô Downes nói
- Tôi không muốn biết và cũng không cần biết. Đây không phải là việc của tôi. Nhưng sự thực của tôn giáo mới là việc của tôi. Ba tôi thường dạy tôi rằng đây mới chính là công việc của cá nhân tôi.
Ba tôi dạy rằng tôi không nên để cho vị giáo sĩ, ngay cả ba tôi nữa, nhắc nhở tôi những điều nào là không đúng sự thật. Sự thật như tôi đã biết, sự thật như ba mẹ tôi thường dạy, là giáo đường dùng dành cho những người có tội. Không dành cho người khác. Mà chỉ dành cho những người có tội.
Làm người có tội là xem như đã có thẻ hội viên để vào nhà thờ. Ba tôi thỉnh thoảng đùa vui một chút như thế. Tôi là một hội viên của nhà thờ, bà Winters ạ. Đây là một thực tế hùng hồn.
Catherine lặng lẽ để cái khều than xuống, ngồi vào ghế xích đu, hai tay chắp lại hờ hững trên đùi. Nàng nhìn ngọn lửa.
- Mẹ tôi và tôi không trách bà
- cô Downes nói, giọng cô ta trở nên hổn hển, chứng tỏ rằng lời lẽ cô muốn nói ra đều đã được chuẩn bị trước
- Chúng tôi không quan tâm đến việc bà đã làm gì... hay không làm gì. Chúng tôi không cần biết.
Đây là việc của bà
- mặt cô ta đỏ lừ
- Nghĩa là, đây là chuyện riêng của bà.
- Tôi cũng là hội viên của nhà thờ
- Catherine đáp
- Nhưng tôi không có tội như chuyện tày trời này, cô Downes à.
- Như tôi đã nói với mẹ tôi và như mẹ tôi đã nói với tôi. Chúng tôi hòan toàn nhất trí nhau. Chúng tôi thường nói với nhau rằng bà Winters là một phu nhân. Nhưng bà chẳng cần nói ra. Tôi chẳng cần biết. Tôi không đến đây để do thám.
Tôi chỉ nghĩ rằng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!