Chương 10: (Vô Đề)

Nàng không hiểu tại sao nàng lại phải vướng vào chuyện này. Nàng đã cố hết sức tránh để khỏi bị cám dỗ, hay là tránh để người ta khỏi bàn tán xầm xì. Khiêu vũ với Ngài tử tước Rawleigh, rồi dự bữa ăn phụ với anh ta, thế nào cũng khiến cho nàng gặp hai chuyện không tránh khỏi trên.

Cho nê, nàng ra khỏi phòng khiêu vũ và định ra về luôn. Nàng lấy áo khoác, đi đến phòng âm nhạc, rồi từ đây nàng có thể lén ra ngoài trời đêm để về nhà mà không sợ gia nhân hay khách khứa trông thấy. Nhưng rồi nàng cứ đứng ở ngưỡng cửa, sợ không dám đi ra.

Trời bên ngoài rất tối

- mà đường về nhà thì xa hơn một dặm, hầu hết con đường khuất dưới bóng hàng cây sồi rậm rạp âm u.

Chẳng khác nào trẻ con, nàng rất sợ bóng tối.

Vì thế nàng đã ngồi lại trên ghế đàn dương cầm, cố bình tâm để lấy can đảm. Còn nếu không đủ can đảm để ra về, thì nàng cứ ngồi ở đây cho đến khi bữa ăn phụ đã xong.

Bây giờ thì nàng lại gặp thêm chuyện rắc rối nữa rồi, thật không hay ho tí nào hết. Thế nào người ta cũng phát hiện ra thiếu vắng anh ta. Vì chắc anh ta phải vắng mặt ít ra là một giờ để đưa nàng về nhà và quay lại đây. Nàng tin chắc thế nào anh cũng đi bộ với nàng chứ không gọi người lấy xe để đi.

Thế mới mệt chứ. Thế nào người ta cũng thấy anh vắng mặt và rồi có lẽ có người

- chắc chắn người đó là bà Adams

- sẽ nhận thấy nàng cũng mất tích luôn.

Đáng ra nàng phải cương quyết nói không để anh đưa nàng về nhà mới đúng. Đáng ra nàng phải nhất quyết trở lại phòng khiêu vũ mới đúng. Có thể bây giờ nàng lẻn một mình ra ngoài thì tiện biết mấy. Thế nào anh cũng không tìm nàng ngoài trời tối được.

Nàng không tin là anh sẽ thực hiện lời đe dọa là sẽ la làng lên để mọi người đi tìm nàng. Thế nào anh cũng không tập họp được một số người dự tiệc đi tìm nàng. Lời đe dọa của anh chỉ để dọa người đàn bà nào dễ bị lừa như nàng thôi, quả thật điên khùng mới tin anh ta.

Ôi Chúa, nàng không nghĩ nàng vẫn còn dễ tin vào những lời xảo trá điêu ngoa của đàn ông được nữa.

Thế nhưng nàng vừa mới tin, hẳn thế. Nàng còn đứng phân vân trong phòng nhạc thì anh quay lại, mặc chiếc áo khóac màu đen, hai vạt áo đung đưa quanh người, trông anh còn ma quái hơn trước. Nàng choàng áo khoác lên người, kéo mũ trùm đội lên đầu.

Nàng rùng mình.

- Nào

- anh nhanh nhẩu nói

- ta đi thôi.

- Không đứng đắn

- nàng nói

- thật không đứng đắn chút nào.

Anh nhướng mày nhìn nàng. Nàng phân vân không biết khi anh nhướng mày như thế trông anh có vẻ kiêu ngạo không, rồi nàng nghĩ có lẽ anh biết thế. Anh hỏi nàng:

- Sợ ư, bà Winters?

Nàng... sợ anh ta, sợ bóng đêm ngoài trời, sợ quay lại phòng khiêu vũ với anh. Nàng ghét tâm trạng lo sợ này. Nàng ghét tình cảm yếu đuối, dễ bị tấn công, và cần có sự che chở của đàn ông. Thật giống y như lần kia. Nhưng xem ra thì lần này trông còn tệ hơn.

Lần này nếu nàng bước ra ngoài trời với anh thì chắc là nàng đã tự ý làm thế, nàng nghĩ rằng nếu xã hội thượng lưu biết sự thật việc này, thế nào họ cũng có cách đối xử với nàng.

Nhưng xã hội thượng lưu làm gì được một việc mà họ không thể làm được? Xã hội này từ lâu không lưu tâm đến nàng hay thậm chí không biết đến nàng. Bây giờ mà lo sợ tai tiếng thì quả thật điên khùng biết bao. Ngoại trừ..

- Sao, bà Winters?

- Anh đứng nơi khung cửa sổ thấp tận nền nhà, một tay để trên nắm cửa, tay kia chìa ra về phía nàng.

- Không

- nàng đáp, bước đến phía anh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!