Cho dù yêu nhau, nhưng nơi đất khách quê người cũng là một sự kiện rất vất vả.
Ngay khi Hạ Nhạc cùng Niên Niên đi rồi, cuộc sống không mấy thú vị của Trì Lập Đông càng thêm phần nhàm chán, phàm là có chút thời gian rảnh, hắn đều muốn dùng để trò chuyện với Hạ Nhạc. Bởi vì chênh lệch thời gian, hơn nữa hắn lại không muốn ảnh hưởng đến công việc của Hạ Nhạc, mỗi lần chuẩn bị gọi điện đều gửi tin nhắn hỏi tiện hay không tiện cho đối phương.
Phần lớn thời gian Hạ Nhạc đều sẽ để ý tới hắn, nhưng ngẫu nhiên có lúc không để ý, hắn liền hơn nửa giờ lại hỏi lại một lần.
Có hôm hắn hỏi đến mấy lần, Hạ Nhạc mới gọi trở lại, mở miệng chính là: "Trì Lập Đông anh thực phiền nha."
Trì Lập Đông vội hỏi: "Em bận cái gì?"
Hạ Nhạc: "Bận mua cà phê."
Trì Lập Đông cạn lời: "………Này – mà là chuyện lớn à?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Hạ Nhạc: "Đương nhiên là chuyện lớn, người pha cà phê thật sự rất tuấn tú, cũng là người Hoa, chờ lát nữa em đi xin phương thức liên lạc, không biết chừng còn có hể phát triển thêm một chút."
Trì Lập Đông nói: "Em bớt xạo đi, anh đều nghe được giọng Niên Niên nói chuyện ở bên cạnh."
Hạ Nhạc: "Nó ở thì làm sao? Có con trai là điểm cộng của gay, em đi câu trai đều mang theo nó."
Trì Lập Đông cạn lời: "Câu trai cái gì mà câu trai? Em dùng từ ngữ kiểu gì vậy? Đừng có dạy hư thằng bé."
Hạ Nhạc ôm bụng cười, nói: "Nó không nghe em nói chuyện đâu, đang cùng bạn mới trò chuyện kia kìa."
Trì Lập Đông ngạc nhiên: "Bạn mới? Người pha cà phê sao?"
Hạ Nhạc nói: "Không phải, cũng là một thằng nhóc. Hôm nay tới trường học tham gia hoạt động ngoại khóa đầu năm, thằng bé muốn ăn kem nên em dắt nó tới quán ăn vặt ở cổng trường, nó đang chọn kem với một nhóc bạn, còn đang so xem kem ai có cầu vồng nhiều hơn."
Trì Lập Đông hỏi: "Hoạt động kết thúc chưa?"
Hạ Nhạc: "Kết thúc rồi, chờ Niên Niên đi dạo thư giãn một chút liền về nhà."
Trì Lập Đông vẫn nhớ mãi không quên chuyện hồi nãy, lầm bầm: "Thế người pha cà phê hồi nãy đâu? Em đừng tùy tiện cho người khác số điện thoại đấy!"
Hạ Nhạc bật cười, nói: "Đã bảo quán ăn vặt rồi mà, kiếm đâu ra người pha cà phê hả? Có thể mua được một ly cà phê đã là không tồi rồi."
Trì Lập Đông ủy khuất lên án: "Vậy em còn lừa anh có soái ca?"
"Có khổ sở không? Có thương tâm không?"
Trì Lập Đông: "…" Hắn chỉ muốn yên lặng, đừng ai hỏi yên lặng là ai.
Gọi điện thoại liền bị Hạ Nhạc chọc cho tức gần chết, sau khi cúp máy xong lại thấy ai kia vẫn đáng yêu như vậy.
Hạ Nhạc của bây giờ, thường xuyên khiến Trì Lập Đông nhớ tới hình bóng Hạ Nhạc thời đại học. Nhìn xa thì có vẻ toàn thân đầy gai nhọn, nhưng nếu lớn gan lại gần mà sờ lên, sẽ phát hiện những cái gai ấy đều mềm mềm, đáng yêu vô cùng.
Hạ Nhạc mang Niên Niên tới New Zealand mới gần một tuần thôi mà Trì Lập Đông cảm thấy như cả thế kỷ trôi qua rồi, đúng là chán không muốn nói.
Sau giờ làm việc, Trì Lập Đông mua vé máy bay, cũng không mang theo hành lý gì, chỉ đem vỏn vẹn một cái túi xách nhỏ bên người. Một mình ngồi trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới được sân bay Oakland vào buổi tối theo giờ địa phương. Hắn lên Uber gọi xe, đưa cho tài xế xem địa chỉ trước đây giúp Hạ Nhạc chuyển phát nhanh quốc tế.
Ở Oakland hiện tại đang là mùa thu, cả thành phố đều mang vẻ đẹp duyên dáng đến kinh ngạc, sắc lá mùa thu đỏ vàng hòa quyện vào nhau trang trí thành phố như một địa điểm trong cổ tích, đẹp đẽ mĩ lệ. Cũng giống như tâm tình của Trì Lập Đông ngay lúc này, tựa một anh chàng kỵ sĩ bình phàm đi yết kiến vị vương tử của đời mình.
Tài xế bên Uber là một chàng trai người Hoa sống ở địa phương này, thấy có đồng hương liền nhiệt tình hỏi han: "Tới thăm người thân hay bạn bè thế?"
Trì Lập Đông nói: "Vợ con đều ở bên này."
Tài xế: "Vẫn luôn ở riêng như vậy sao? Không tốt lắm đâu? Sao không chuyển đến đây cùng đoàn tụ với gia đình cho vui?"
Trì Lập Đông thở dài: "Tôi làm ăn ở trong nước, không đi được………….. hẳn phải một vài năm nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!