Vốn dĩ hôm nay muốn giới thiệu Hạ Nhạc với Vương Tề cho quen biết, còn chưa đợi tới lúc hai người chính thức gặp mặt thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Trì Lập Đông ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, hắn cũng hơi căng thẳng.
Hắn cảm thấy như Vương Tề sẽ đến bệnh viện thăm hắn.
Hạ Nhạc ngủ rất sâu.
Khoảng thời gian này luôn phải tăng ca vẫn luôn không ngủ đủ giấc, ở bãi đỗ xe còn bị hoảng sợ, lại vừa mới làm tình, cũng rất mệt mỏi rồi.
Lúc ngủ mặt của cậu hơi đáng yêu, lông mi còn hơi ướt, cánh mũi vểnh lên hơi mấp máy, môi nhỏ hơi chu lên.
Trì Lập Đông nhìn cậu, trong chốc lát lại thấy rục rịch, lại chạy vào nhà vệ sinh một lần nữa.
Buổi tối, không ngờ Vương Tề lại đến đây, gọi điện thoại cho Trì Lập Đông hỏi phòng bệnh ở đâu.
Trì Lập Đông cầm áo khoác, đi ra ngoài của nhận điện thoại nói: "Ở dưới tầng chờ tôi đi, tôi đang muốn đi ra ngoài hít thở không khí."
Hắn đi xuống.
Vương Tề cầm theo một túi hành lý đứng ở ngoài cửa, vóc dáng hắn cao, dáng người xuất sắc, khí chất và trên người vô cùng xứng đôi với tây trang làm việc đầy giá trị trên người kia, cảnh tượng người đi ra đi vào khu phòng bệnh vội vội vàng vàng, cũng đều nhịn không được mà nhìn hắn vài lần.
Trì Lập Đông gọi hắn: "Vương Tề."
Vương Tề vừa thấy hắn thì đã buồn cười nói: "Quần áo bệnh nhân của bệnh viện này không có cỡ lớn hơn à?"
Áo khoác ngoài của Trì Lập Đông đã che khuất tay áo ngắn cũn, nhưng mà cái quần lại lộ ra cẳng chân, bất đắc dĩ nói: "Đây là lớn nhất rồi. Bây giờ không phải thịnh hành để lộ mắt cá chân à?"
Vương Tề cười ha ha nói: "Lý Đường nói với tôi là cậu không sao cả, cậu cảm thấy sao rồi?"
Trì Lập Đông nói: "Thật sự không sao cả, chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi."
Vương Tề gật đầu nói: "Người bạn kia của cậu đâu? Chụp CT không sao chứ?"
Trì Lập Đông nói: "Chụp rồi, cậu ấy cũng không nghiêm trọng."
Tay của hắn đút trong túi áo hơi nắm chặt lại, chờ Vương Tề hỏi hắn thân phận của Hạ Nhạc.
Vương Tề nói: "Không sao thì tốt quá rồi. Tôi cầm mấy đồ cần dùng trong viện tới cho cậu này, cậu đỡ phải về nhà lấy."
Hắn đưa túi hành lý cho Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông nhận lấy cái túi nặng trịch này nói: "Chỉ ở một hai ngày thôi, đâu cần phải dùng nhiều đồ như thế."
Vương Tề nói: "Nhiều còn hơn thiếu mà. Cậu nói với mẹ chưa?"
Trì Lập Đông nói: "Chưa, cậu cũng đừng nói cho bà ấy, chỉ là thương nhẹ thôi, bà ấy đỡ phải lo lắng."
Vương Tề nói: "Được. Vậy tôi đi đây. Cậu lên nghỉ ngơi đi."
Trì Lập Đông: "…Ơ."
Vương Tề: "Sao thế?"
Trì Lập Đông nói: "Không có gì, đi đi. Có việc gì thì liên lạc qua điện thoại."
Vương Tề bỗng nhiên cười nói: "Còn liên lạc qua điện thoại à? Cậu cả tháng có gọi cho tôi cuộc nào đâu?"
Trì Lập Đông: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!