Trì Lập Đông tóm gọn lại chuyện của nhà họ Giang ở Thiên Tân một lần, nói: "Trong chuyện này trách nhiệm của anh tương đối lớn."
Hạ Nhạc nói: "Anh thấy chuyện này phải trách anh sao?"
---Đọc FULL tại ---
Trì Lập Đông tràn ngập áy náy và tự trách nói: "Lúc quyết định kết thúc hợp tác, anh không muốn đối mặt với chú Giang nên lựa chọn lảng tránh, lúc đó anh nên gặp mặt chú ấy, giải thích rõ ràng nguyên nhân làm ra quyết định lần này của mình. Cho dù chú ấy vẫn không vui thì ít nhất chú ấy có thể chuẩn bị tâm lý với bộ mặt thật của con rể, có thể sẽ không phát triển tới bước này."
Hạ Nhạc trầm mặc khác thường nhìn hắn, nghe hắn nói xong cũng không bày tỏ ý kiến gì.
---Đọc FULL tại ---
Hắn không nhận được lời đáp lại, có hơi mất mát nói: "Anh muốn giúp Giang Kỳ, mấy năm nay cô ấy vẫn luôn là bà chủ, đã không tách rời với xã hội rồi, em gái cô ấy quá nhỏ, nếu như không ai giúp thì hai người bọn họ sẽ rất khó khăn."
Hạ Nhạc dùng một loại ánh mắt rất xa lạ mà nhìn hắn, nói một câu: "Mỗi người có một số phận riêng."
Trì Lập Đông: "…"
Lời này không phải không đúng, xuất hiện ở lúc này có hơi quá mức lạnh lùng.
Hắn nghĩ hắn có lẽ không hiểu ý của Hạ Nhạc, cẩn thận mà hỏi: "Em tin tưởng vào số phận sao?"
Hạ Nhạc nằm quay lại trong bồn tắm, nước hơi gợn tràn ra ngoài vài vòng, cậu không nhìn Trì Lập Đông, ánh mắt dừng giữa khoảng không nói: "Có lúc tin, ví dụ như bây giờ chẳng hạn."
Trì Lập Đông càng không hiểu.
---Đọc FULL tại ---
Hạ Nhạc nhắm mắt lại nói: "Anh ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh một lát."
---Đọc FULL tại ---
Trì Lập Đông: "…"
Khúc nhạc dương cầm chậm rãi phát ra từ trong loa.
Ca khúc này của Johann Sebastian Bach* đối với nhiều người vô cùng thâm thúy. Càng đừng nói với một người như Trì Lập Đông hoàn toàn không biết tới vẻ đẹp của nghệ thuật hoàn mỹ.
* Johann Sebastian Bach: là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kì Boroque.
Hắn ngượng ngập đứng dậy, cầm ghế nhỏ đi ra ngoài.
Đi tới cửa lại đi vòng trở lại, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm.
Hắn không biết hắn làm sai gì rồi, hay là nói sai cái gì rồi? Hắn đành phải hỏi: "Em mất hứng à? Sao thế?"
Hạ Nhạc nhắm mắt lại không để ý tới hắn.
---Đọc FULL tại ---
Trì Lập Đông nói: "Có gì không vui thì em nói cho anh đi, giữa chúng ta đừng nên giấu giếm ở trong lòng."
Hạ Nhạc nhíu lông mày lại, ấn đường nhíu lại thành một chữ "xuyên*" nhỏ.
* Chữ Xuyên:
Trì Lập Đông nói: "Anh thực sự rất ngốc, em không nói thì anh cũng không đoán ra được. Em nói cho anh biết đi, xin em đấy."
Hạ Nhạc mở mắt, ánh mắt hỗn loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!