Chương 43: Đứa trẻ

Cảm xúc thường xuất hiện trong vô thức, từ những thứ bé nhỏ vụn vặt nhất.

Mà khám phá ra nó, là tận sâu thẳm trong sự im lặng, nổ tung một đạo kinh lôi.

Lúc Trì Lập Đông nói ra những lời này, ngực hắn nóng cháy dữ dội, mãnh liệt chưa từng có.

Từ lâu, Trì Lập Đông đã mê luyến cái phong tình vạn chủng mà Hạ Nhạc chỉ thể hiện ra cho một mình hắn xem, đã say mê điên dại thứ tình yêu mà Hạ Nhạc dâng hiến cho mình bằng cả hai tay, tất cả những thứ ấy, đều khiến hắn đắm chìm trong cơn mê mẩn sâu sắc.

Nhưng mà, so với lúc này, những mê hoặc đó lại đột nhiên trở nên thật tầm thường, thật nhỏ bé.

Tình yêu, có thể đi vào nơi sâu nhất trong trái tim của bất kỳ người nào, chỉ cần lỡ bước chân vào nơi đó, là vĩnh viễn không thể nào thoát ra được nữa.

Ánh mắt của Hạ Nhạc, kể từ khi hắn nói lời thật lòng ấy vẫn chưa từng dời đi, vẫn cứ chằm chằm nhìn hắn.

Trì Lập Đông quỳ trên mặt đất, một bàn tay để trên đầu gối Hạ Nhạc.

Hắn dùng đôi mắt mình ngắm nhìn cửa sổ tâm hồn của Hạ Nhạc, từ trong linh hồn chậm rãi mọc ra cành cây nhỏ, nhẹ nhàng len lỏi, chạm vào trái tim Hạ Nhạc, mỗi một chút chạm vào đều nở rộ những bông hoa đỏ thắm, rực rỡ ấm áp như ngọn lửa bất diệt.

Hạ Nhạc mím chặt môi, trong hốc mắt có chút ẩm ướt. Cậu vươn tay, phủ lên bàn tay mà Trì Lập Đông vẫn đang đặt trên đầu gối mình. Nhẹ nhàng lật nó lên, mười ngón tay đan xen vào nhau, nắm chặt hết mức có thể. Từng đường nét trong lòng bàn tay mỗi người, tạo thành một bản đồ kho báu, còn nơi mà bản đồ ấy dẫn đến, chính là tâm trí của nhau.

Hai người họ đã tìm thấy được thứ kho báu ẩn giấu trong trái tim mỗi người.

Ôn nhu qua đi, là tình cảm phun trào, mãnh liệt vô tận.

Trì Lập Đông vẫn quỳ trên mặt đất, dùng hàm răng của mình cắn mở khóa quần Hạ Nhạc.

Chân Hạ Nhạc dẫm lên chân Trì Lập Đông, lực đạo có chút mạnh, khiến Trì Lập Đông vừa đau vừa kích thích.

Rất nhiều, mạnh mẽ không có điểm cuối, từ ghế sô pha đến giường, không biết bao nhiêu lần.

Tối hôm qua đã làm, Hạ Nhạc liền có chút không thể chịu nổi nữa.

Trì Lập Đông nói: "Em qua đây đi."

Hạ Nhạc vẫn đang chìm đắm trong dư vị kích tình vừa rồi, lười biếng trả lời: "Không muốn động."

Trì Lập Đông nói: "Vậy thì làm sao bây giờ? Muốn……… ăn cam không?"

Hạ Nhạc phì cười một lát mới đáp lại: "Không cần, em mệt rồi."

Trì Lập Đông nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thủ thỉ: "Sao lại đến Thiên Tân?"

Hạ Nhạc không trả lời ngay lập tức, đôi mắt ướt át, ánh mắt đơn thuần mà nhiệt liệt, tựa như chú nai con, không chớp mắt mà nhìn Trì Lập Đông, một lúc sau mới nói: "Thói quen, không quen ngủ một mình."

Nội tâm Trì Lập Đông mềm nhũn, nói: "Em thật tốt. Anh yêu em."

Hạ Nhạc qua loa: "Em biết."

"Em không biết." Trì Lập Đông phủ nhận.

Hạ Nhạc hỏi lại: "Thế còn cái gì nữa?"

Trì Lập Đông nói: "Anh yêu em."

Hạ Nhạc mỉm cười: "Đã nói em biết rồi."

Trì Lập Đông không dừng lại, vẫn tiếp tục nói: "Anh yêu em." Nói xong hắn dừng lại một vài giây, nghĩ ngợi một chút, biểu tình trở nên nghiêm nghị, hướng Hạ Nhạc nói: "Hạ Nhạc, anh thực sự rất yêu em."

Nụ cười trên môi Hạ Nhạc càng trở nên sâu sắc, khóe mắt thế mà lại rơi ra hai giọt lệ, lập tức cúi đầu, vùi mặt vào cần cổ Trì Lập Đông. Từ khóc nức nở đến khóc thật lớn. Nước mắt tuôn trào không có điểm dừng, đó không phải là giọt nước mắt đau khổ, mà là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!