Chương 41: Mặt trời

Trì Lập Đông không dám nói nữa.

Bí mật mà hắn chưa từng nói với người khác, đã bị Hạ Nhạc vạch trần không thương tiếc.

Hạ Nhạc biết, thế mà cậu lại biết. Biết hắn từng có ý nghĩ xấu xa, đê hèn như vậy.

Lần đầu gặp gỡ, Hạ Nhạc đã hấp dẫn hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc ấy, hắn thầm nghĩ, cố gắng thông qua việc theo đuổi thiếu niên tựa "ánh trăng sáng" trong lòng này, để che dấu lớp bụi thời gian lúc trước. Chính là dơ bẩn như vậy, đê tiện như vậy.

Nhưng mà, ngày tháng hắn cùng Hạ Nhạc ở bên nhau, những niềm vui những hạnh phúc mà hai người nhận được nhất định không phải là xuất phát từ "sự giống nhau" giữa Hạ Nhạc và Vương Tề, mà là phát ra từ tận đáy lòng.

Cho dù bề ngoài của Hạ Nhạc với Vương Tề có điểm giống nhau, nhưng cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi, những nơi khác, một chút cũng không hề giống. Tính cách, phẩm hạnh, cách họ đối nhân xử thế, đều hoàn toàn bất đồng, khác nhau một trời một vực. Hai người họ giống như hai tinh tú trong vũ trụ mênh mông, dọc theo quỹ đạo khác nhau đi về phía trước, mỗi người đều mang ánh hào quang của riêng mình. Nhưng hiện tại, điều đó có còn quan trọng không?

Đúng như lời Hạ Nhạc nói, một giây phụ lòng, chẳng lẽ không phải là phụ lòng sao?

Một lần xấu xa, thì vĩnh viễn cả đời vẫn cứ là xấu xa mà thôi.

Trì Lập Đông không muốn nghĩ, cũng không muốn nhớ, càng hoàn toàn không muốn nhắc tới Vương Tề nữa.

Nhưng trớ trêu thay, đời không như là mơ, hắn càng không muốn nhớ, Hạ Nhạc lại càng cố tình đề cập đến: "Bây giờ anh ta đã thay đổi rồi sao?"

Trì Lập Đông chỉ đành phải nói: "Ừm. Thay đổi, biến hóa rất lớn…….. Chúng ta không nói về cậu ấy nữa được không?"

Hạ Nhạc liền nói: "Em cũng không quan tâm lắm, anh lo sợ cái gì?"

Điều kiện đường xá nơi này vẫn còn rất tốt, Trì Lập Đông nhân lúc rảnh rỗi, lén quay đầu lại nhìn kỹ vẻ mặt Hạ Nhạc, đáng tiếc cuối cùng cũng không nhìn ra được cái gì, hỏi một câu cực kỳ ngốc nghếch: "Hạ Nhạc, em thật sự không để tâm chứ?"

Hạ Nhạc nói: "Giả đấy."

Trì Lập Đông sa mạc lời: "……………."

Ngoại trừ việc Hạ Nhạc nói yêu hắn, hắn đã hoàn toàn không thể phân biệt được câu nào của Hạ Nhạc là thật, câu nào là giả, nhất thời trong lòng chán nản vô cùng.

Hạ Nhạc chậm rãi hỏi: "Anh ta đang kết giao với đàn ông đúng không? Trì Lập Đông, anh nói xem, bây giờ anh ta là nằm trên hay nằm dưới?"

Trì Lập Đông hít vào một hơi thật sâu, gian nan trả lời câu hỏi của Hạ Nhạc: " Anh không biết."

Hạ Nhạc nói: "Đoán thử xem?"

Trì Lập Đông qua loa: "Trên đi."

Hạ Nhạc nghe xong, nhìn hắn cười cười: "A, hóa ra trước kia lúc yêu thầm anh ta, anh liền tự coi mình là đứa nằm dưới sao?"

Trì Lập Đông: "………….."

Hạ Nhạc vẫn chưa chịu dừng việc châm chọc hắn,: "Em còn nhớ rõ dáng người của anh ta đấy. Để xem nào, với thể hình như thế, hẳn là cái kia cũng rất lớn nhỉ."

Trì Lập Đông: "……………."

Hạ Nhạc tiếp tục bồi thêm một câu: "Sẽ X chết người ở dưới đi."

Nghe xong mấy lời này, Trì Lập Đông thấy có chút ghen tuông, cảm giác chính mình cũng biến thành giấm vương mất rồi, cả người hắn chua hết cả lên, cũng không biết oán ai, chỉ đành ấm ức nói: " Sẽ không, em còn chưa bị anh X chết."

Hạ Nhạc liếc mắt nhìn hắn, trêu chọc: "Vậy sao? Anh còn cùng so sánh với người ta cơ à?"

Trì Lập Đông kinh hãi: "Làm sao có thể!!"

Hạ Nhạc thấy việc trêu chọc hắn cũng rất thú vị, liền tiếp tục cợt nhả: "Lại nói tiếp, ở trên mạng anh nói mình 19 centimet, là ai đo cho anh thế?"

Trì Lập Đông bị trêu đùa tới mức não cũng đi dạo đến tận mười mấy con phố luôn rồi, nội tâm hoàn toàn sụp đổ, thế mà lại rất thành thật mà trả lời: "Đoán đại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!