Chương 27: Máy khoan điện

Trì Lập Đông cũng không biết nên chọn địa điểm nào.

Lúc đi qua góc phố chuyên bán KFC, Hạ Nhạc liền lên tiếng: "Quán này đi."

Trì Lập Đông dừng xe ngay bên cạnh, Hạ Nhạc đi vào gọi món.

Trì Lập Đông tìm vị trí còn trống ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem có chuyện gì mà nãy giờ cứ vang lên liên tục.

Trên màn hình toàn là tin nhắn từ danh viện gửi tới, chủ yếu là hỏi tình huống vừa rồi, có phải Hạ tiên sinh nhà hắn hiểu lầm cái gì rồi hay không, hay là cậu ta lỡ miệng nói sai cái gì rồi. Như vậy, cũng rất là nhiệt tình.

Trì Lập Đông cũng không muốn giải thích rõ ràng, qua loa trả lời: "Tôi đang bận, có thời gian nói chuyện sau."

Xong xuôi liền ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc đang đứng trước bàn ăn cách chỗ hắn ngồi không xa, hẳn là đã gọi món xong, đang quay lưng về phía bên này, hai tay đút vào túi áo khoác, chờ thức ăn đã đặt.

Hôm nay chủ yếu là ra ngoài để đi mua xe, nên cậu cũng không ăn mặc sang trọng như khi làm việc, lúc đi chỉ tùy tiện khoác chiếc áo khoác lên người, phong cách trẻ trung, quần áo tối màu càng làm lộ rõ làn da hơi trắng quá mức, cả người tràn ngập hơi thở ôn nhu vô hại, như một bông hoa tinh khiết nở rộ nơi chân núi.

Nhưng chỉ có Trì Lập Đông mới có thể biết, đằng sau bề ngoài ôn nhu vô hại ấy là một con người như thế nào, chính là một đoá hồng kiêu diễm với đầy ắp những chiếc gai nhọn trên mình.

Hạ Nhạc bưng đĩa thức ăn trở lại, mấy cái hamburger đặt chồng lên nhau, mua rất nhiều, đầy đủ các loại. Trì Lập Đông đứng dậy, vươn tay đỡ lấy đĩa hamburger, muốn mở miệng nói chuyện: "Hạ Nhạc……."

Hạ Nhạc cắt ngang hắn: "Anh đừng nói chuyện, tôi đói bụng, muốn ăn đã."

Trì Lập Động nhận mệnh ngồi xuống, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hạ Nhạc thử một miếng gà rán, nếm xong liền tỏ vẻ ghét bỏ: "Vẫn là vịt quay ngon hơn."

Trì Lập Đông nói: "Nếu không thì quay lại? Lúc này hẳn là không còn nhiều người như vậy."

Hạ Nhạc nghĩ cũng không nghĩ, "Không, tôi không có hứng thú gặp tên "tri kỷ" kia của anh đâu."

Da đầu Trì Lập Đông tê dại, cứng ngắc thanh minh: "Cái kia….. Đó chỉ là một người bạn bình thường thôi."

Hạ Nhạc nhíu mày: "Bạn bình thường? Thế mà lại biết không ít chuyện."

Trì Lập Đông bên tai ong lên một tiếng, cảm thấy chính mình đều xong đời rồi, cố gắng nói: "Cậu ta vừa rồi muốn nói……. Kỳ thật anh cũng không biết……….. không phải anh….." Hắn lắp bắp, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, khẩn trương tới mức lời nói cũng không rõ ràng.

Hắn nhìn biểu cảm của Hạ Nhạc liền hiểu rõ.

Hạ Nhạc biết, thế mà cậu ấy lại biết!

"Được rồi," Hạ Nhạc nói, "Anh không cần phải nói nữa."

Trì Lập Đông nhắm mắt lại, có một loại tuyệt vọng mơ hồ giống như phạm nhân chờ đợi trước khi bị tuyên án tử hình.

Hạ Nhạc tiếp túc hỏi: "Chính là lúc chia tay sao?"

Trì Lập Đông ngẩn người vài giây, lúc sau mới gian nan gật đầu.

Thế mà trong mắt Hạ Nhạc lại có vẻ đồng tình: "Người ta cũng tìm được hai mùa xuân mới rồi, vậy mà không đến lượt anh à?"

Trì Lập Đông: "…… Cậu ta không phải gay."

Hạ Nhạc dùng sức cắn miếng gà rán thật mạnh, vừa nhai vừa nói: "Hình như tôi cũng không phải."

Trì Lập Đông không tiếp lời, cũng không biết phải nói cái gì.

Hạ Nhạc ăn rất nhanh, ăn đến hai má đều phình hết cả lên, còn bớp lấy lon coca uống một ngụm lớn, lúc nuốt vào liền lập tức bị sặc, cầm khăn giấy che miệng mũi lại, ho sù sụ, khóe mắt cũng ửng đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!