Chương 12: Chính là cậu

Mười hai năm, hơn bốn nghìn ngày, Hạ Nhạc vẫn chưa từng thôi nghĩ về hắn. Trong lòng Trì Lập Đông khổ sở không nói nên lời. Hạ Nhạc phải trả giá, cũng chính là thứ hắn đã bỏ lỡ.

"Anh không vui sao?" Hạ Nhạc nhạy bén nói.

Trì Lập Đông đáp lời: " Không có, rất vui."

Hạ Nhạc đẩy hắn ra, bước xuống giường, khoác lên người bộ áo ngủ bằng lụa màu đen, quay người đi vào phòng vệ sinh.

Cửa phòng không đóng, bên trong vang lên tiếng róc rách.

Trì Lập Đông nghe thấy, cổ họng có chút khô khan, bèn hỏi: "Ngày mai mấy giờ lên máy bay?"

Tiếng xả nước vọng lại, Hạ Nhạc đáp: "Mười một giờ."

Trì Lập Đông tiếp lời: "Tôi tiễn cậu ra sân bay."

Bước ra từ phòng vệ sinh, Hạ Nhạc hỏi lại: "Sau đó thì sao?"

Áo ngủ của cậu không có buộc dây lưng.

Trì Lập Đông: "……"

Hạ Nhạc tiếp tục hỏi: "Đẹp không?"

Trì Lập Đông: "…… Đẹp."

Hạ Nhạc bước đến gần, quỳ một gối xuống bên cạnh giường, một tay đặt trên mái tóc của Trì Lập Đông, nhẹ giọng nói: "Của anh cả đấy."

Trì Lập Đông cảm thấy chính mình không khác con chó hoang khát tình là mấy. Mỗi một ánh mắt, một lời nói của Hạ Nhạc, đều khiến hắn phát cuồng. Hạ Nhạc rất đẹp, cũng rất sạch sẽ.

Trì Lập Đông đi súc miệng, xong xuôi lại trở về ngồi trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Nhạc đang thở dốc vào lòng.

Hạ Nhạc vui sướng, ôm chầm lấy hắn, gọi: "Trì tử."

Trì Lập Đông sửa lại: "Gọi anh."

Hạ Nhạc bướng bỉnh: "Trì tử Trì tử Trì Trì tử."

Cả nét mặt lẫn khóe mắt đều toát lên thứ tình cảm mãnh liệt, khiến ai cũng khó mà rời mắt. Giọng điệu vẫn giống hệt như thời niên thiếu. Hốc mắt Trì Lập Đông lập tức nóng lên.

Hắn không dám nhìn vào đôi mắt Hạ Nhạc, đành nâng một bàn tay lên che lại, mới chạm lên đôi môi cậu.

Hôn thật lâu.

Đến tận khi nụ hôn kết thúc, hắn mới buông tay xuống.

Bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng, Hạ Nhạc nhẹ nheo mắt, mới nói: "Em về Thượng Hải xử lý chút chuyện, sẽ mau chóng quay lại Bắc Kinh. Em còn không muốn yêu xa với anh đâu."

Tim Trì Lập Đông lỡ mất một nhịp. Yêu…. Yêu sao? Chưa kịp hồi tưởng, lại nghe thấy âm thanh đậm mùi chua của giấm từ Hạ Nhạc vang lên: "Nghe nói mấy tiểu mỹ thụ nhớ anh còn có thể xếp dài tận mấy con phố luôn mà."

Trì Lập Đông thập phần xấu hổ, nói: "Rốt cuộc em nghe những chuyện này từ đâu thế hả?"

Hạ Nhạc cường ngạnh nói: "Tự em có cách của mình, anh để ý làm gì? Thời gian không ở đây, em còn sợ anh ngoại tình đấy."

Trì Lập Đông quả quyết ngay tức khắc: "Không có chuyện đó đâu."

Hạ Nhạc tiếp tục nói: "Ai biết, lỡ như anh gặp được người tốt hơn thì sao?"

Mặt Trì Lập Đông đỏ lựng: "Không thể có ai tốt như em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!