Chương 7: (Vô Đề)

Cuộc sống của tôi bắt đầu chạy theo quỹ đạo tĩnh. Hiện giờ đã không còn phải lên lớp nữa, tôi thỉnh thoảng mới tới thư viện tìm tại liệu cho luận văn, rồi sao chép toàn bộ mang về nghiên cứu.

Sau đó, nghiên cứu xong rồi bắt đầu nghịch máy tính.

Em họ tôi sắp bước vào kỳ thi đại học, đang trong thời kỳ nước sôi nửa bỏng. Hằng ngày nhìn thấy tôi an nhàn cho nên nó bắt đầu ghen tức. Tôi nói: "Chị sắp phải đi làm rồi, ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè cũng hết được hưởng rồi. Chú vẫn còn được hưởng thụ thêm bốn năm nữa, vô cùng thoải mái!"

Nó nhìn tôi khinh bỉ nói: "Chị yêu à, em đây học đại học là vì muốn phấn đấu nhé. Bố em đã hoàn thành công tác tư tưởng của nhà tư tưởng ngay từ bước đầu cho em rồi. Em muốn làm thương gia lớn, chị nghĩ là ai cũng không có chí tiến thủ như chị sao?"

"Ồ, thật ra lúc chị vào độ tuổi em bây giờ cũng có chí khí lớn lắm nhé, nếu không thì đã không liều mạng học để thi vào đại học hàng đầu A này. Nhưng mà, bây giờ chị đây là giác ngộ rồi. Khương Nhuệ, cậu tốt nhất cả đời này đừng nên giác ngộ, tương lai kiếm việc làm rồi làm như trâu như ngựa, chị còn được nhờ nhé."

Thằng bé vẻ mặt thống khổ: "Nếu như chị không lấy được chồng, em lập tức nuôi chị."

"Không phải chứ Khương Nhuệ, em thầm mến chị đấy à?"

Thằng bé giận dữ: "Nhiếp Hi Quang, lô gic của chị kiểu gì thế hả?"

Điện thoại dưới lầu vang lên, tôi cười hì hì chạy xuống nghe máy.

"A lô."

"Hi Quang, là mình."

Tôi dừng một chút, "À, Tư Tịnh, có chuyện gì thế?"

"Không có việc gì thì không được gọi cho cậu hả? Làm cao quá đấy."

Tôi cười, có chút miễn cưỡng. Tâm trạng vốn dĩ đã có chuyển biến tốt đẹp, nghe được giọng của cô ấy lại khiến đám mây đen trong lòng tôi ngưng tụ lại.

Ngày đó, mọi người trong phòng không một ai mở miệng nói giúp tôi một câu. Quả thật là các cô ấy không có nghĩa vụ phải làm vậy, quả thật tình cảm của chúng tôi không đủ để các cô ấy tin tưởng tôi vô điều kiện.

Thế nhưng, nó vẫn khiến trái tim tôi đóng băng.

"Hi Quang." Tư Tịnh một lát sau mới mở miệng, "Hôm qua, Tiểu Phượng từ Thượng Hải đã trở về, cậu ấy nói cuộc điện thoại đó là do cậu ấy nhận. Hôm ấy, cậu ấy vốn đã ra nhà ga rồi nhưng quên chứng minh nhân dân nên lại quay về ký túc lấy, đúng lúc có điện thoại gọi tới. Cậu ấy nghe xong vốn đã định viết giấy để lại, nhưng vội vội vàng vàng thế nào lại quên mất. Hic, con bé điên này làm sai rồi. Mặc dù Dung Dung không tính toán nữa nhưng nó vẫn mời mọi người đi ăn để xin lỗi.

Cậu khi nào quay về, chúng ta cùng trị tội nó."

(cái gì chứ, chẳng qua không phải Dưa Hấu làm nên Dung Dung kia mới không tính toán thôi, sao lúc nghi cho Dưa Hấu lại làm căng thế. Hừ)

Tư Tịnh nói một cách vô cùng thoải mái, thoải mái một cách khác thường. Tôi nghĩ, cô ấy có lẽ là muốn xây dựng bầu không khí "chuyện đã qua, cũng không có gì nghiêm trọng". Thế nhưng cái qua loa hời hợt ấy lại càng khiến tôi thêm đau lòng. Giọng tôi cứng ngắc: "Vậy à, mình biết rồi. Mình chắc không về đâu, đang ở nhà cậu chuẩn bị bài bảo vệ luận văn."

Tư Tịnh nói: "Quay về đây chuẩn bị không được sao. Hơn nữa về đây mọi người có thể cùng nhau thảo luận cau trả lời đối phó với thầy giáo."

"Thôi mình không về đâu, ở ký túc nóng lắm. Ở nhà cậu mình có điều hòa."

Tôi nói dối trắng trợn quá, còn chưa hết tháng năm, làm gì đến nỗi quá nóng chứ.

Tư Tịnh không nói gì thêm nữa.

Sau đó, Tiểu Phượng và A Phân lại thay nhau gửi tin nhắn gọi tôi tới ăn liên hoan. Tôi đều mượn cớ từ chối, bỗng dưng rất lười.

Dường như cái gì cũng đều không còn ý nghĩa.

Dù sao thì…

Cũng sắp tốt nghiệp rồi, không kết thúc cũng phải kết thúc.

Cuối tháng tư, tôi nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn, nói luận văn của tôi phải sửa chữa một chút, vì thế sáng sớm tôi cưỡi chiếc xe đạp của em họ tới trường.

Có thể hôm nay là ngày không thích hợp để ra ngoài đường. Trên đường đi, vì tránh mấy con cún đang chạy loạn mà tôi bị ngã xe. Về nhà thay quần áo thì sợ không kịp giờ hẹn với thầy giáo, cho nên tôi đành phải cứ quần áo lấm bùn đất mà đi tới học viện thương mại của đại học A.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!