Có phải nếu tôi vẫn tiếp tục "thiếu i ốt" như thế thì Lâm Tự Sâm vẫn sẽ bắt tôi tăng ca không?
Tôi tắt đèn trong phòng làm việc, đi tới phòng anh ta thăm dò.
Tôi gõ cửa: "Phó giám đốc, anh vẫn chưa về sao? Em về trước nhé."
"Đợi chút."
Anh ta thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi đi cùng tôi rời khỏi phòng làm việc.
Ban đêm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi và anh ta. Im lặng đi một lúc, tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi: "Phó giám đốc, vì sao anh vẫn bắt em tăng ca?"
"Nhiếp Hi Quang, công ty này có tới 49% cổ phần là của nhà em. Lợi nhuận đến một nửa thuộc về nhà em."
"Vì vậy?"
"Vì vậy, bắt người khác tăng ca tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình là nhà tư bản bóc lột giá trị thăng dư mà công nhân lao động tạo ra." Anh ta dịu giọng nói, "Bắt em tăng ca thì cảm giác tội lỗi của tôi sẽ giảm đi."
"…" Tôi còn biết nói gì đây???
"Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm em có thể không gọi tôi là phó giám đốc nữa được không?"
"Vì sao?"
"Ừm, gọi thế khiến tôi có cảm giác như tan ca rồi mà tôi vẫn còn bắt em làm việc."
"…"
Mấy ngày nay tôi vốn dĩ đã quen với cái bộ dạng này của anh rồi, tôi có thể trả lời thế được không? Có lẽ đó chính là bản tính của anh ta? Tôi nghĩ tới dáng vẻ anh ta lúc nói chuyện với bác sĩ Phương, hình như chính là cái cảm giác vui vẻ tùy ý như thế.
Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi rất nhanh đã ra khỏi công ty. Tôi không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào anh ta: "Lâm Tự Sâm, tạm biệt."
Anh ta bỗng nhiên gọi: "Nhiếp Hi Quang, quay lại."
Tôi lại chạy trở lại: "Sao thế?"
"Bức tượng lão Phúc(*) đặt trên bàn làm việc của tôi có phải là của em?"
(*) Sản phẩm tượng đất vùng Vô Tích (Giang Tô, TQ), hình em bé ôm hoặc cưỡi kỳ lân, có liên quan tới một điển cố, dùng để cầu an lành, cầu phúc.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời: "Đúng thế, có người nói em phải biết nắm bắt mẫu thuẫn cốt lõi, lần trước lúc ở ga tàu về Tô Châu em bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cho nên đã mua một bức tượng bán gần trạm xe lửa. Mười lăm đồng thôi. Không cần cảm ơn em đâu."
"À, đúng rồi." Tôi bổ sung, "Bức tượng đó là để treo trong xe ô tô, không phải để anh bày trên bàn làm việc."
Anh ta nhìn chằm chằm tôi: "Mua lâu như thế sao giờ mới đưa cho tôi?"
"Lúc ấy, vết thương bữa đại tiệc kia của em vẫn còn chưa lành nha." Một bữa cơm đã ngốn hết sạch tháng lương của tôi rồi anh biết không?
"Vết thương nghiêm trọng vậy sao? Biết thế lẽ ra nên nói sớm với tôi, tôi sẽ không quên mang tiền." Lâm Tự Sâm bỗng nhiên cười, ném cho tôi một cái lọ nhỏ: "Sản phẩm ba không (**). Có dám dùng hay không?"
(**) sản phẩm ba không: không có ngày tháng sản xuất – không đảm bảo chất lượng – không rõ nơi sản xuất
Tôi theo phản xa giơ tay ra tóm lấy: "Đây là cái gì?"
Thứ trong lòng bàn tay tôi là môt cái lọ nhỏ màu xanh biếc, làm bằng ngọc bích nhưng chạm vào lại không hề cảm thấy lạnh lẽo, trái lại hoàn toàn ấm áp, hình như vẫn luôn được nắm trong tay ai đó.
Tôi mở nắp ra xem, một mùi hương thoang thoảng xông lên mũi.
"Thuốc đông y, dùng để bôi vết thương ngoài da."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!