Chương 46: (Vô Đề)

"Sao mày lâu như vậy mới nhúc nhích?" Thiệu đổng nhìn đứa con lớn đang chậm chạm mở cửa nói, "Sáng mai cùng ba đi câu cá, biết chưa."

"Ba, ba là đang giao nhiệm vụ cho con thì có." Thiệu Huy kéo dây lưng áo tắm, có chút không dễ chịu nắm thật chặt, "Đã mấy giờ rồi mới tới nói, cá gì mà phải sáng mai câu, ngày khác không được?"

Thiệu đổng không muốn tranh luận, nhếch khóe môi: "Vậy mày tránh ra, ba vào nói chuyện với con trai thứ hai của ba, mày không đi nhưng nó phải đi."

"Ba lại muốn quậy cái gì?" Thiệu Huy không thoải mái, đôi mày nhăn chặt, "Chân tiểu Điềm đang bị thương, đi còn không vững, ba muốn dằn vặt em ấy hả."

"Mày cũng biết cách dằn vặt người khác lắm mà." Thiệu đổng liếc con trai mình một cái, "Đừng ỷ còn trẻ mà làm bậy, cái áo của mày đã ướt thành như vậy, mày nghĩ ba mày già lú lẩn rồi sao?"

"Ba..." Áo sơ mi ướt nhẹp vẫn còn chưa thay ra, Thiệu Huy hiếm khi cảm thấy hai tai hơi nóng, "Con biết rồi, con cũng đâu phải không hiểu chuyện."

"Ba lại chỉ sợ mày quá hiểu chuyện." Thiệu đổng lấy tay vẫn luôn đặt ở sau lưng ra, đưa cái ly trong tay cho đứa con lớn, "Mẹ mày kêu ba đưa qua ly sữa bò đã hâm nóng cho tiểu Điềm, mày cầm vào đi. Cho người bệnh nghỉ ngơi sớm đi, đừng dằn vặt người ta nữa, có nghe thấy không!"

"Biết rồi biết rồi." Thiệu Huy nghe thấy trong phòng vang lên tiếng loạt soạt, vội vàng đuổi ba mình ra ngoài, "Ba cũng nhanh về nghỉ đi, một lát mẹ lại cuống lên, đi đi đi đi."

Bị đứa con lớn đẩy ra tới cửa phòng, cười mắng: "Thằng nhóc thúi!"

Bất quá người mà, ai chưa từng có một thời tuổi trẻ.

——————

"Ai... Em chậm một chút! Cẩn thận ngã!"

Điền Điềm đang cố gắng bảo trì cân bằng để mặc quần áo, bị Thiệu Huy doạ như vậy mới thật sự là thiếu chút nữa ngã lăn quay.

Thiệu Huy vội vàng đỡ người ôm vào lòng: "Không sao chứ? Có động tới vết thương không?"

"Ra ngoài!" Điền Điềm muốn giậm chân lại giậm không được, chỉ có thể mặt đỏ tới mang tai cắn răng muốn tránh thoát, "Tôi nói anh đi ra ngoài!"

"Em còn chưa tắm xong, bây giờ lại muốn đi đâu?" Thiệu Huy dùng đầu ngón tay đụng một cái lên gáy Điền Điềm, chạm lấy xà phòng vẫn còn trên đầu Điền Điềm, trước mặt y quơ quơ, "Như vậy mà em cha là đã sạch rồi?"

Điền Điềm gấp đến độ nói không ra lời, giận muốn nổ phổi, chà mạnh lên gáy mình, nhìn y chà đến sắp ra lửa luôn rồi: "Tôi không cần anh lo, anh ra ngoài đi!"

"Đừng nóng giận mà, chuyện vừa rồi..." Thiệu Huy không biết giải thích thế nào, quả thật là do hắn không kìm lòng được, chỉ có thể sứt mẻ giải thích, "Vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, em không cần để trong lòng." (Editor: -_

- mặc dù em hiểu ý anh, nhưng anh à..., em vẫn muốn đấm vài phát vào mặt anh 😊.)

"Ngoài ý muốn?!" Điền Điềm tức đến trong mắt xuất hiện tia máu, y nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc khiến y vừa yêu vừa hận này, vung tay tát xuống một cái, khiến Thiệu Huy cũng phải nghiêng đầu sang một bên.

"Thiệu Huy!" Cổ họng Điền Điềm đã đau đến lạc giọng, "Anh đùa giỡn với tôi như vậy vui lắm sao? Anh nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện tại của tôi anh vui lắm sao! Anh muốn tôi như thế nào anh mới thoả mãn! Có phải anh muốn chôn tôi vào trong vũng lầy anh mới hài lòng không?"

Điền Điềm vành mắt đỏ chót, đôi mắt lại như đốt lên một ngọn đuốc.

Y nắm lấy vai Thiệu Huy, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, trong mắt đều là không thể tin, trong mắt đều là bi thương.

"Anh không thích tôi không để ý tôi, coi tôi là thế thân là bia đỡ đạn cũng không sao, làm người thứ ba của anh tôi cũng đã làm rồi..." Điền Điềm buông tay ra, thở hổn hển, lại ho khan vài tiếng, y muốn đẩy Thiệu Huy ra lại bị Thiệu Huy vững vàng ôm chặt lấy, chỉ có thể vừa khàn vừa mệt mở miệng, đối mặt với Thiệu Huy, "Nhưng anh cũng không thể khinh thường người khác như vậy... Cho dù là chó con mèo con anh nuôi, một khi bị bắt nạt nó cũng sẽ quay lại cắn anh một cái mà!

Dựa vào cái gì tôi phải nuốt giận vào bụng nhiều năm như vậy!"

"Anh không phải đang đùa giỡn với em..." Thiệu Huy chưa từng thấy Điền Điềm kích động như vậy, phản ứng đều chậm nửa nhịp, còn chưa kịp nổi nóng với cái bạt tai kia, giống như là một khúc gỗ bị Điền Điềm đóng từng cái đinh một, không thể nhúc nhích.

"Vậy tại sao anh lại đem tôi ra làm bia đỡ đạn nhiều năm như vậy, anh có biết mỗi lần người khác nói Thiệu tổng vì yêu mà come out, nói anh khi đó vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, anh biết trong lòng tôi nghĩ gì không? Anh come out là vì tôi sao! Vì tôi mà phấn đấu quên mình sao! Anh là vì người khác! Trong lòng anh chỉ có Đường Thước!"

Thiệu Huy sững sờ không nhúc nhích, hắn không muốn nói, hắn chỉ muốn nghe một chút, ở nơi hắn không biết, Điền Điềm rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Điền Điềm có đà, những câu nói mà y đã giấu trong lòng bao nhiêu năm, hiện tại đã lên men thành bọt khí, tất cả đều nói ra: "Tôi biết tôi cái gì cũng không tốt, không xứng với đại thiếu gia anh. Vậy anh chỉ cần giấy trắng mực đen khiến tôi trở thành một tấm bia đỡ đạn của anh là tốt rồi. Anh tại sao lại phải cho tôi hi vọng, ám muội không rõ ràng, chơi vui lắm sao?

Anh rõ ràng có thể yêu cầu bất kì ai diễn với anh một màn này, tại sao lại muốn cùng tôi diễn kịch, lại còn diễn đến trọn vẹn như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!