14
Ngày Tông Dã chấp hành án tử hình, cũng là ngày tôi về thế giới của mình.
Khi mở mắt ra, tôi thực sự đã trở lại học viện cảnh sát, đây là năm cuối của tôi, tôi sắp đi làm cảnh sát thực tập.
Nhờ trải nghiệm xuyên sách, tôi hiểu sâu hơn về công việc cảnh sát.
Cảnh sát không chỉ là mặc đồng phục cảnh sát, mà còn có nghĩa là trách nhiệm.
Là sinh viên chuyên ngành điều tra, tôi được cử đến một đội cảnh sát hình sự để thực tập.
Khi tôi bước vào đồn cảnh sát, một người đàn ông bước đến chỗ tôi.
Gương mặt đẹp trai, mặc đồ cảnh sát, phong thái hiên ngang, ánh mắt sắc bén, nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy tôi, vẻ mặt lại có thêm chút dịu dàng.
Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ấy, đây là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc học viện cảnh sát của chúng tôi, anh tên Chu Dã, là đàn anh trên tôi bốn khóa.
Anh ấy thậm chí còn từng diễn thuyết ở trường tôi.
Lúc ấy, tôi ngồi dưới sân khấu, tôi chỉ cảm thấy tỏa sáng khi mặc đồng phục cảnh sát đứng trên bục.
Nhưng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn tôi có chút quen thuộc.
Anh chủ động đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: "Chào em, anh tên Chu Dã."
Khi tôi chạm vào bàn tay anh ấy, hơi ấm quen thuộc lan tới tim tôi, tôi nói: "Chào anh, em tên Lục Yểu Yểu."
"Từ giờ Chu Dã sẽ hướng dẫn em thực tập, có vấn đề gì em có thể xin cậu ấy chỉ bảo."
"Vâng."
Chu Dã mỉm cười: "Tôi sẽ dẫn dắt cô ấy."
Quen biết mấy ngày, tôi phát hiện Chu Dã càng ngày càng kỳ lạ. Anh có rất nhiều chi tiết tương đồng với Tông Dã, chẳng hạn như trong túi sẽ có kẹo sữa cứng hình con thỏ trắng lớn, dáng ngồi quen thuộc và cả ánh mắt anh nhìn tôi như sài lang nhìn chằm chằm nai con.
Cuối cùng, sau một ngày làm việc nọ, đàn anh Chu Dã rủ tôi đi uống trà sữa.
Tôi cắn uống hút trà sữa, nhìn anh bằng vẻ mặt rối rắm, không biết phải nói từ đâu.
Chỉ là tôi đột nhiên hút mạnh một ngụm, không để ý nên bị sặc mất.
Sau cơn ho dữ dội, mặt tôi giàn giụa nước mắt s1nh lý.
Chu Dã cầm khăn tay thuần thục lau nước mắt cho tôi: "Cá nóc nhỏ, về sau uống chậm một chút."
Cá nóc nhỏ…
Tôi ngước mắt lên khiếp sợ nhìn Chu Dã, cái tên này trước kia Tông Dã đã từng gọi, anh ta nói mặt tôi khi nhéo lên trông như cá nóc nhỏ.
Tôi ngập ngừng gọi: "Tông Dã?"
Giọng tôi thậm chí còn run run.
Đôi mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nhẹ nhàng nói: "Mặc dù đúng là anh đã làm Tông Dã một thời gian, cũng bị em xem như người xấu, nhưng hiện tại anh là Chu Dã, Chu Dã mới là thân phận thật sự của anh. Em xuyên sách làm nhiệm vụ, anh cũng vậy…"
Tổn thọ quá đi!
Hóa ra anh ấy cũng xuyên sách làm nhiệm vụ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!