Trong một giảng đường lớn trường đại học sư phạm, một cô gái đang cuối đầu, lưng thảng tắp chăm chú đọc sách.
Mái tóc màu nâu đỏ xoăn dài, do cuối đầu nên có ít tóc trượt xuống bên má.
Hàng mi cong, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím nhẹ.
Cô ấy chăm chú đến nổi có người bước vào nhìn mình đã lâu nhưng vẫn không phát hiện.
Mãi đến khi nội dung được đọc xong, lúc ngẩng đầu trong ánh mắt trong trẻo liền có chút ngạc nhiên.
" Anh Khải, sao anh lại đến đây ? "
Phan Đình Khải mỉm cười " Tối nay công ty có tiệc, chú bảo anh đến đón em"
Ôn Nhược Hi mím môi, cô không phải không biết bà cô có ý tác hợp cô và anh giám đốc trẻ tuổi này.
Anh ta cũng rất tích cực theo đuổi, đưa đón tận tình.
Nhưng trong lòng cô vẫn không muốn, cô vừa tốt nghiệp đại học sư phạm ngành ngôn ngữ Anh.
Cô chưa từng yêu đương cũng chưa từng tiếp xúc với con trai.
Một lòng một dạ chăm chỉ học tập, nên chưa nếm được hương vị mối tình đầu, cũng không biết nó sẽ như thế nào.
Chỉ biết đối với người con trai đang đi bên cạnh, cô chỉ là lễ phép đáp trả.
Không hề có cảm xúc khác, nhưng ba cô hình như rất hài lòng về anh ta.
Vừa rồi hiệu trưởng có tìm cô, nói về việc làm giáo viên thực tập cho một trưởng tỉnh trong vòng một năm.
Do ở đó đang thiếu giáo viên anh văn, cô còn đang suy nghĩ xem có nên nhận lời hay không.
Nhưng hiện tại cô không chịu nổi sự theo đuổi nhiệt tình từ anh ta nữa, có thể dẽ nhận lời của hiệu trưởng.
Phan Đình Khải chỉ là cảm thấy thích cô gái yên tĩnh này, hơn nữa cô ấy là con gái duy nhất của ông chủ.
Nếu theo đuổi được đường thăng tiến của anh ta sẽ rất sáng lạng.
Còn người anh yêu vẫn là Hạ Tử Hiên, một người chiếm trọn thanh xuân của anh.
Dù cô ấy lúc đi học luôn đặt chuyện học hành lên đầu, đi làm lại liều mạng làm việc.
Nhưng anh vẫn yêu cô gái ấy.
Hiện tại Hạ Tử Hiên không ở đây, anh có thể chuyên tâm theo đuổi Ôn Nhược Hi, đợi sau khi đạt được mục đích sẽ bù đắp lại cho Tử Hiên.
Ôn Nhược Hi và Hạ Tử Hiên hoàn toàn không biết họ đang nằm trong tính toán của tên nam nhân này.
Tương lai đâu ai biết trước điều gì, rồi ai sẽ tính toán ai còn khó nói.
Phan Đình Khải tận tình đưa đón Ôn Nhược Hi từ trường đến nhà, kiên nhẫn chờ cô thay quần áo sau đó là đến nhà hàng.
Sự kiên nhẫn này đực anh tập đực từ lúc theo đuổi lẫn khi bên cạnh Hạ Tử Hiên, có khi anh còn phải ngồi chờ cô ấy ở nhà hàng cả tiếng đồng hồ nhưng chỉ nhận được tin nhắn [ Em xin lỗi, em không đến được.
Hôm khác sẽ bù lại cho anh].
Lúc đó anh chỉ đành bất đắt dĩ mỉm cười, không thể trách cô ấy được.
Trước khi yêu đương cô ấy đã nói [ Em không có nhiều thời gian cho anh, sẽ rất thiệt thòi cho anh ].
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!