Hạ Tử Hiên chưa từng khổ não đến vậy, đối mặt tội phạm nguy hiểm cỡ nào cô cũng không hoảng sợ hay lúng túng, nhưng trước mặt cô gái yếu đuối mỏng manh như vầy cô lại hoàn toàn buông tay chịu trói.
"Được rồi được rồi.
Không hết giận cũng được, nhưng uống chút nước được không, từ trưa đến giờ em không uống nước rồi".
Quá mức dịu dàng, cô cảm thấy mình rất ư là giống mẹ hiền dụ dỗ con trẻ uống thuốc lúc bệnh vậy.
Nhưng mà, cô nhớ rõ lúc nhỏ khi cô bị bệnh dì ba toàn là cầm cây roi quơ trước mắt cô, chờ xem cô uống thuốc.
Nhưng đừng hiểu lầm, người bị cây roi kia uy hϊếp là cậu nhỏ.
Dì ba bắt cậu nhỏ coi chừng cô, nếu cô mà không chịu uống hay lén lút bỏ đi.
Thì cậu nhỏ sẽ bị ăn ngay roi mây yêu thương của dì.
Cô nhớ lúc đó hai cậu cháu ưa bị dì ba phạt úp mặt vô tường, hai tay dơ cao dán sát lên tường, y như hai con thằn lằn vậy.
Suốt từ năm 6 tuổi tới năm 10 tuổi thì cô không nhớ mình và cậu nhỏ bị phạt bao nhiêu lần nữa.
Ôn Nhược Hi vẫn không động đậy.
Hạ Tử Hiên bưng ly nước đưa tới miệng nhưng đôi môi kia vẫn mím chặt không hé một khe nhỏ.
"Nè, há miệng.
Uống một chút thôi".
Ôn Nhược Hi quay mặt sang bên khác không nhìn cô cũng không há miệng, hết cách Hạ Tử Hiên đành phải tự mình uống một ngụm nước.
Cô nhích lại gần dùng hai tay giữ chặt hai bên má Ôn Nhược Hi, ép sát vào ép em ấy há miệng.
Sau đó cuối đầu hôn lên môi truyền nước vào trong miệng em ấy.
Cô từng xem người ta yêu nhau đút nước bằng miệng trên phim, thấy rất ngọt ngào và đầy lãng mạn.
Lúc đó cô còn chê bọn biên kịch trẻ con, chơi dơ.
Không ngờ đến hôm nay cô phải vào vai diễn viên kia, còn là một cách thô bạo, không chút tình thú.
Ôn Nhược Hi bất ngờ, cô mở mắt lớn trừng cô.
Tay cũng không ở không dùng sức chống lên vai Hạ Tử Hiên đẩy cô ra.
Dĩ nhiên người đang bị bệnh yếu ớt làm sao có đủ sức đẩy con nẫng thú này ra.
Dằn co một hồi ngụm nước trong miệng Hạ Tử Hiên cũng truyền hết xuống dạ dày Ôn Nhược Hi.
Hai người tách ra, Ôn Nhược Hi nhìn cô với ánh mắt đầy oán trách.
"Nếu em không tự uống, tôi sẽ tiếp tục dùng cách này đút tiếp cho em".
Cô đưa ly nước trước mặt Ôn Nhược Hi, em cầm lấy trong sự tức giận, uống trong sự không tình nguyện.
Hạ Tử Hiên mỉm cười, cô gái này khi bướng bỉnh đúng là không ai bằng.
Cô cầm cái ly kia đặt xuống bàn, sau đó lại cầm lấy đôi tay mềm mềm kia "Bỏ qua cho tôi lần này được không? Sau này nhất định sẽ không có lần 2 nữa".
Cứ như là [ Mai mốt con hong dám nữa ].
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!