Để tránh cho mọi người nhìn thấy vết bầm trên cánh tay, Hạ Tử Hiên đã mặt một cái ó tay dài che đi.
Dĩ nhiên cũng không thể xung phong rửa chén.
Mà có người cũng không cho cô cơ hội đó.
Anh Bình đã dành rửa một mình rồi, còn nói bàn tay phụ nữ mà dính nước nhiều không tốt.
Nghe xong câu nói đó Hạ Tử Hiên liền nhìn sang cậu nhỏ, quá mất mặt.
Tất cả mọi người đều ngồi trên ghế sofa xem ti vi ăn trái cây, cái con bé Thúy cứ đeo sát Ôn Nhược Hi, đeo dính như da trâu vậy.
Ôn Nhược Hi không thân thiết cũng không lạnh nhạt.
Vẫn yên lặng ăn trái cây.
Bị Hạ Tử Hiên nhìn nhìn, Dương Quá cội lấy hai tay làm hình dấu chéo trước ngực, bộ dáng sợ hãi "Làm gì nhìn cậu kiểu đó, cậu là con trai nhà lành nha!".
Cô thiệt là hết cách, buông xuôi bỉu môi "Thân thể đen thùi lùi của cậu cho con cũng hong thèm".
"Nè Hạ Tử Hiên, nể mặt chút đi".
"Cậu coi, cậu ấu ăn thì hại cháu gái c ủamình xém chút mất mạng, bây giờ đi ăn ké lại còn ngồi đây thảnh thơi xem phim.
Hèn chi cậu ế nhệ tới giờ ".
Cậu nhỏ ngồi đưa một chân lên ghế quay người về phía cô "Nói cậu, xem lại con xem.
Con biết nấu ăn hả ? Rồi giờ đứa nào đang ngồi coi phim với cậu ?".
"Thiệc là mất mặt mà.
Hai cậu cháu có để mặt mũi cho dì được không ?".
Dì ba liền la hai cậu cháu.
Nhóc Thương từ trên lầu đi xuống, đã tới giờ nhóc được sài điện thoại chơi game rồi.
Nên nhanh chóng chạy xuống tìm đồng đội nặng ký như cô.
"Chị Hiên nhanh vô trận.
Nay em phải lấy lại danh dự mới được".
Nói xong nó nhìn qua cậu nhỏ "Mà hong cho cậu Quá chơi nhen.
Cậu chơi dỡ chết mồ, em cứu mấy lần rồi".
Một giọng điệu u oán.
Hạ Tử Hiên được một trận cười đau bụng.
Đúng là cậu nhỏ của cô chơi dỡ thiệt.
Nhưng do nể mặt nên cô chưa từng nói, huống chi là nói trước mặt nhiều người như vậy.
Những lúc đó cô toàn cắn răng gánh team.
Mặt cậu nhỏ lại xám xịt "Nhóc con nói gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!