Phải khen ngợi những sự phát minh của nền y học một phen, Ôn Nhược Hi dùng bông gòn chấm vào khử trùng vết thương, chạm tới chỗ nào là đau rát chỗ đó.
Không biết là ai phát minh ra loại thuốc quái quỷ này.
Làm đau chết mợ.
Hạ Tử Hiên hít sâu nén cơn đau, Ôn Nhược Hi cũng không ngẩng đầu mà nói "Biết đau ?"
Cô lại cười cười như không có chuyện gì, nói thật hồi nãy bị thương hay lúc đi tới đây cô không cảm thấy đau chút nào, chỉ tại sức cái quỷ Oxy, oxy trẻ này mà đau tới nổi hết da gà da vịt lên.
Nhưng cô không thể nói, nếu không khẳng định cô gái xinh đẹp này sẽ đổ hết số nước còn lại trong chai lên vết thương cô mất.
"Em cũng là người mà cô, dĩ nhiên là biết đau rồi"
Ôn Nhược Hi nhíu mày "Lúc nãy em đánh nhau đâu thấy em bị đau"
Tự nhiên Hạ Tử Hiên cảm thấy hình ảnh người xinh đẹp trước mắt dần nhòe đi.
Ôn Nhược Hi dần biến thành dì ba lải nhải chuyện lúc cô đi học trường cảnh sát bị thương, rồi lúc cô bắt tội phạm bị trúng đạn nằm nhà thương cả tháng trời.
Nghĩ tới đó hình ảnh lúc là dì ba lúc là Ôn Nhược Hi, Hạ Tử Hiên không kiềm lòng được mà bật cười ra tiếng.
Ôi sao cô có thể tưởng tượng cô gái xinh đẹp này thành dì ba tính tình mẫu dọa xoa của cô chứ.
Đổi lại là cái nhìn khó hiểu của Ôn Nhược Hi "Cười gì ?".
Hạ Tử Hiên ho ho vài tiếng áp lại nụ cười "Hong có gì.
Đau quá nên cười cho bớt đau".
Vừa nói xong trên tay lại truyền tới một trận đau, cô nhíu mày nhìn xuống.
Bất ngờ ngẩng mặt nhìn Ôn Nhược Hi, hai ngón tay cái và trỏ của cô ấy đang yên tĩnh trên cánh tay chỗ không bị thương của cô.
Cô gái này bình thường không quan tâm sự đời, không để ý ai, giao tiếp không giỏi.
Vậy mà hiện tại lại đang nhéo cô, đúng là nhéo không phải nựng hay vuốt ve đâu nha.
Ánh mắt kinh ngạc bị ngó lơ, Ôn Nhược Hi chầm chậm dùng băng gạt băng lại.
Vết thương không sâu lắm nhưng khá dài, tầm 10cm.
Ôn Nhược Hi sợ sẽ để lại xẹo, cánh tay trắng thế này mà có xẹo thì thiệt là chói mắt.
"Xong rồi"
Hạ Tử Hiên đưa tay mình lên xem, băng rất đẹp nha.
Cô vẫn còn tâm trạng vui đùa chỉ chỉ vào hai miếng băng keo còn dán trên mu bàn tay của mình "Cô thích dán đồ lên tay em quá ha".
Lại là ánh mắt liếc xéo, ÔN Nhược Hi lấy khăn giấy ướt trong túi ra lau máu trên tay cho cô, ánh mắt trở nên ôn nhu hơn "Chắc sẽ để lại xẹo".
Giọng Hạ Tử Hiên rất thoải mái như không có việc gì "Không sao, coi như là vết tích oanh liệt".
Nếu để cô gái này thấy những vết thương khác trên người cô không biết sẽ phản ứng còn hun dữ như thế nào.
Cô đột nhiên có ý nghĩ muốn lột sạch quần áo mà khoe ra.
Lại một trận tự cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!