◎
"Có kẻ xâm nhập Ma giới!" ◎
Lại một lần nữa, Đô Diêu Chi đặt chân lên Thanh Châu đảo.
Nước biển xanh trong vỗ nhẹ vào bờ, sóng xô dạt vào rồi nhanh chóng rút đi, để lại lớp cát mịn dưới chân nàng. Cảm giác lành lạnh của nước biển chạm đến mắt cá chân, rồi nhanh chóng tan biến.
Trong nguyên tác, hòn đảo này từng bị nhấn chìm hơn một nửa sau sự kiện lần trước. Phải mất rất nhiều năm sau, nó mới dần khôi phục sự phồn thịnh. Lần này, khi Đô Diêu Chi đặt chân đến Thanh Châu đảo, khu chợ vẫn còn hoạt động.
Không ít người bàn tán về sự kiện vừa xảy ra, nhưng hầu như không ai biết toàn bộ chân tướng.
Từ xa, mặt biển bất chợt dậy sóng, một tiếng rầm vang lên, Lan Đình Yếm từ dưới nước trồi lên.
Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài ướt sũng ra phía sau, dưới ánh mặt trời, cả người như phát sáng.
Chẳng mấy chốc, Lan Đình Yếm đã đặt chân lên bờ. Chỉ vài bước đi, linh lực trên người hắn đã khiến toàn bộ nước biển trên cơ thể khô ráo hoàn toàn.
Đô Diêu Chi nhìn hắn, cất tiếng hỏi: Đã tìm thấy chưa?
Lan Đình Yếm lắc đầu.
Đô Diêu Chi khẽ nhíu mày:
"Có phải đã bị ai đó lấy đi không? Hoặc là… bị thiêu hủy?"
Nàng chợt dừng lại, nhớ lại những hình ảnh từng thấy trong chiếc gương quá khứ. Không có cảnh tượng nào trùng khớp với khả năng đó, nàng liền đổi giọng:
"Hoa Phạm và Nam Diễm thì sao? Có thể nào là bọn họ lấy đi không?"
Lan Đình Yếm đáp:
"Không thể. Thứ đó không phải ai cũng có thể lấy được."
Thấy hắn khẳng định như vậy, Đô Diêu Chi đoán rằng món đồ này hẳn có một cơ chế bảo vệ nào đó. Chỉ là không ngờ, nó có thể ngăn cản con người, nhưng lại không đề phòng được những sinh vật khác trong biển.
Vân Hoài Thanh từng nói, Ít nhất ba năm.
Như vậy, khoảng cách đến trận đại chiến cuối cùng có lẽ vẫn còn vài năm nữa. Nghĩ đến đây, Đô Diêu Chi cảm thấy không cần quá vội vàng.
Thanh Châu đảo có phong cảnh tuyệt đẹp, cứ xem như một chuyến nghỉ ngơi cũng không tệ.
Thế nhưng, mọi chuyện lại diễn ra nhanh hơn nàng tưởng. Biến cố đến dồn dập như mưa giông sấm sét, cuốn trôi mọi kế hoạch.
Lần này, Tiên giới đã rút kinh nghiệm.
Bọn họ không chọn chiến trường ngay tại Ma giới, mà ngược lại, dụ Ma quân cùng thủ hạ tiến vào Cổ Chiến Trường.
Cổ Chiến Trường là một vùng đất hoang vu, nằm rất gần Ma giới nhưng không hoàn toàn kết nối với nó. Nơi này vẫn luôn tồn tại sát khí thượng cổ, từng có lời đồn rằng bên trong cất giấu bảo tàng, nhưng chưa từng có ai tìm thấy. Vì vậy, ngay cả Ma tu cũng rất ít khi đặt chân đến.
Lần này, Tiên giới đã chuẩn bị trước. Khi Ma quân vừa bước vào, họ lập tức kích hoạt trận pháp, nhốt toàn bộ vào Cổ Chiến Trường.
Cùng lúc đó, một nhóm khác âm thầm xâm nhập Ma giới. Nhóm này do Hình Phạt Tư dẫn đầu, chuyên đối phó với các Ma tu bình thường. Còn vài vị đại lão được mời xuất sơn thì trực tiếp tiến thẳng về Ngọc Chiết Cung.
Ngay khi Ngọc Chiết Cung có động tĩnh, Lan Đình Yếm lập tức cảm nhận được.
Ma vật trong cung đang dần suy yếu, chứng tỏ chúng đang bị thanh trừng trên diện rộng.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, tim Đô Diêu Chi cũng chùng xuống. Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng nàng: Chuyện gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!