Chương 27: Nằm Vùng Ma Giới 300 Năm

"Dục. Vọng. Không. Thể. Kìm. Nén."◎

Đô Diêu Chi cất giọng khẽ nói: Ta không biết.

Lan Đình Yếm bình tĩnh nhìn Đô Diêu Chi một lúc, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, giọng khẽ khàng:

"Ta muốn… ngủ thêm một chút."

Được, Đô Diêu Chi đỡ hắn nằm xuống, dịu dàng nói,

"Chàng cứ nghỉ ngơi đi."

Nhưng ngay lúc nàng định rời đi, Lan Đình Yếm nắm lấy cổ tay nàng. Những chiếc xúc tu của hắn cũng quấn chặt quanh chân và eo nàng.

Đừng đi.

…Ta không đi.

Đô Diêu Chi nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương trên xúc tu của hắn. Máu màu bạc từ kẽ ngón tay nàng rỉ ra, ánh lên sắc sáng nhàn nhạt. Nhưng thứ ánh sáng ấy nhanh chóng tan biến, để lại dòng máu từ màu bạc linh động dần chuyển sang trắng bệch, lạnh lẽo.

Trên những xúc tu ấy, vẫn còn vô số vết thương chưa lành.

Sàn đá, tường, khắp nơi trong căn điện đều loang lổ những vệt máu bạc dính nhớp. Giờ đây, vết máu ấy cũng dần lan ra trên giường, thấm cả vào tà váy nàng.

Hắn cần được chữa trị ngay.

Đô Diêu Chi vươn tay ra, mở bàn tay, dùng linh khí tạo thành sợi dây mỏng, kéo thanh trường kiếm treo ở đầu giường về tay.

Lưỡi kiếm rời vỏ, ánh lên một tia hàn quang sắc lạnh.

Trong Ngọc Chiết Cung có không ít đao kiếm. Bất kể là ở nhân gian hay Ma giới, chỉ cần Đô Diêu Chi thích thứ gì, Lan Đình Yếm đều sẵn lòng mua cho nàng. Cứ như vậy, theo thời gian, trong cung ngày càng tích tụ nhiều bảo vật hơn.

Ngoài đao kiếm, còn có y phục, trang sức, công pháp bí tịch – chất thành từng đống.

Đô Diêu Chi khẽ rũ mi, dùng thanh trường kiếm cắt nhẹ lòng bàn tay.

Máu từ tay nàng nhỏ xuống, nàng vươn tay nắm lấy xúc tu của hắn, để linh khí hòa lẫn với máu, chảy dọc theo những vết thương trên xúc tu. Vừa làm, nàng vừa niệm chú chữa trị, từng vết thương dần dần khép lại.

Quả nhiên, những vết thương trên xúc tu bắt đầu lành lại thật sự.

Nhìn thấy hiệu quả, Đô Diêu Chi khẽ cong môi cười nhẹ, đưa tay định nắm lấy một xúc tu khác để tiếp tục chữa trị.

Nhưng lần này, một bàn tay chặn lại.

Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Lan Đình Yếm, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang rướm máu của nàng, hàng chân mày khẽ nhíu lại: Chi Chi, đừng…

Đô Diêu Chi đưa tay còn lại che mắt hắn, ấn đầu hắn xuống gối:

"Chàng cứ ngủ đi, đừng động vào ta."

Lan Đình Yếm thoáng im lặng, rồi khẽ thì thầm:… Sẽ đau lắm.

Không đau, Đô Diêu Chi nhẹ giọng,

"Ta không còn là ta của năm đó nữa! Khi ấy ta mới chỉ ở Kim Đan kỳ, còn bây giờ ta đã là độ kiếp chân tiên. Một vết thương nhỏ trong lòng bàn tay, mất chút máu, có đáng gì đâu – đến cả muỗi cắn còn chẳng đau bằng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!