◎
"Đây là ghen tuông, ganh ghét, tức giận, hay là cảm giác mất mát?" ◎
Nàng nhanh chóng nhận ra—đây là Lan Đình Yếm.
Bản thể của Lan Đình Yếm.
Lần trước nàng nhìn thấy hắn trong hình dạng này là khi Hình Phạt Tư đột kích vào Ma giới.
Lần đó là trận chiến sống còn, còn lần này thì sao...?
Trên bầu trời, lôi kiếp kéo đến, mây tía tụ lại ngày càng nhiều. Sấm sét đánh xuống nặng nề, linh khí đang điên cuồng tôi luyện thân thể nàng.
Đô Diêu Chi có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa bản thân hiện tại và trước đây—nàng trở nên nhạy bén hơn, cảm nhận mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn từng chút một. Tuy nhiên, trong thức hải vẫn còn sóng lớn hỗn loạn chưa yên.
Nàng đã thoát khỏi tâm ma ảo cảnh, nhưng quá trình độ kiếp vẫn chưa kết thúc...
Khoan đã!
Vừa rồi Lan Đình Yếm nói gì?
"Nhưng Chi Chi lại mấy chục năm vẫn kiên trì viết thư cho người Tiên giới..."
Những lời đó cứ vang vọng trong đầu nàng, hết lần này đến lần khác. Sắc mặt Đô Diêu Chi lập tức tái nhợt.
Lan Đình Yếm biết sao!?
Rõ ràng mỗi lần truyền tin, nàng đều cẩn thận chạy đến nơi thật xa cơ mà!
Vậy nên... Hiện tại, dáng vẻ này của Lan Đình Yếm...
Đô Diêu Chi đột nhiên nhớ đến vẻ mặt nghiêm nghị của các trưởng lão trong Hình Phạt Tư.
Tim nàng đập thình thịch, hỗn loạn. Trong cơn hoảng hốt, lôi kiếp vừa trấn áp chưa lâu lại bắt đầu khơi dậy một tầng tâm ma mới. Đúng lúc đó, một chiếc xúc tua nhẹ nhàng chạm vào sau cổ nàng.
Thứ có thể dịu dàng vuốt v3 nàng, tất nhiên cũng có thể đâm xuyên qua nàng bất cứ lúc nào.
Toàn bộ sự chú ý của Đô Diêu Chi dồn vào xúc tua lạnh lẽo kia, mà không hề nhận ra một luồng lực lượng khác đang lặng lẽ bao trùm quanh thân—Mê Thiên Quỷ Mị.
Mê Thiên Quỷ Mị là thứ Lan Đình Yếm triệu hồi đến sau khi nàng rơi vào tâm ma thiên kiếp.
Còn có gì hiểu rõ cảm xúc hơn loài quỷ mị chuyên tạo ra ảo cảnh và thao túng lòng người chứ? Nhờ mượn sức mạnh của chúng, Lan Đình Yếm mới có thể tiến vào tâm ma ảo cảnh của Đô Diêu Chi, phá vỡ thế giới giả dối mà tâm ma dựng lên.
Cũng chính vì đặc tính của quỷ mị, lúc này hắn có thể thấy được một thứ gì đó bên trong nàng—cảm xúc cụ thể hóa. Nó như những sợi tơ đan thành từng cơn sóng biển, không ngừng dâng lên, run rẩy, quấn chặt, xoắn lại...
"Đừng sợ ta, Chi Chi."
Lan Đình Yếm một lần nữa hóa thành hình người. Bàn tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Đô Diêu Chi lên. Đầu lưỡi lành lạnh lướt qua, cuốn đi những giọt nước mắt còn vương trên má nàng.
Đô Diêu Chi theo bản năng lên tiếng: Ta không có...
ẦM! ẦM! ẦM!
Tiếng sấm nổ vang, chấn động cả không trung.
Lan Đình Yếm cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Ban đầu, thân thể Đô Diêu Chi cứng đờ, căng chặt, nhưng dần dần nàng thả lỏng. Nàng siết chặt lấy cổ tay hắn, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ môi, từ bàn tay, từ những xúc tua quấn quanh sau gáy nàng—chúng đang dần trở nên ấm áp, giống như vô số lần trước kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!