◎
"Ta vừa rời đi một chút, nàng liền vui vẻ trò chuyện với nam nhân khác, giờ lại còn giận ta sao?" ◎
Giọng nói của Lan Đình Yếm quá đặc biệt, không thể nhầm lẫn.
Chỉ trong chớp mắt, cả người Đô Diêu Chi sởn gai ốc. Nàng giật mình quay ngoắt lại, liền thấy Lan Đình Yếm đứng ở đó, không gần không xa, ánh mắt dán chặt vào nàng, đồng thời cũng nhìn Vân Hoài Thanh.
Làn gió nhẹ khẽ thổi tung mái tóc bạc của hắn.
Gương mặt hắn trông bình thản, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm lại ẩn chứa sự dò xét.
Đô Diêu Chi suýt nữa thì thốt lên câu thoại kinh điển:
"Chàng nghe ta giải thích!"
Nhưng suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, cuối cùng nàng kiềm chế, không nói gì cả.
Bởi vì… nàng thực sự không biết phải giải thích thế nào.
Hơn nữa...
Vân Hoài Thanh tuy là nam chính, nhưng Lan Đình Yếm mới thực sự là trùm cuối trong cuốn sách này.
Nếu Lan Đình Yếm gi3t chết Vân Hoài Thanh, cốt truyện chính có bị ảnh hưởng không? Nhiệm vụ của nàng có còn hoàn thành được không? Hay tệ hơn... nếu Lan Đình Yếm giết luôn cả nàng thì sao?
Hàng loạt suy nghĩ rối ren nổ tung trong đầu, nhưng Đô Diêu Chi buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Lan Đình Yếm, định mở miệng nói gì đó, nhưng Vân Hoài Thanh bên cạnh đã lên tiếng trước.
Hắn bỗng nhiên hỏi:
"Diêu Chi cô nương, vị này là...?"
Đô Diêu Chi chợt nhận ra rằng tình huống hiện tại không đáng sợ như nàng tưởng. Vân Hoài Thanh có lẽ biết đến sự tồn tại của Ma Tôn và cũng nhận ra người trước mặt chính là hắn. Nhưng ngược lại, Lan Đình Yếm lại hoàn toàn không biết Vân Hoài Thanh là ai, cũng chẳng rõ quan hệ giữa hai người họ.
Vậy nên... chỉ cần giả vờ như bọn họ vừa mới gặp nhau tại Phượng Hoàng Đài là được. Còn chuyện sau này? Cứ để sau rồi tính.
Nghĩ đến đây, Đô Diêu Chi liền lên tiếng:
"Vân công tử, đây là Lan Lang."
Vân Hoài Thanh chắp tay hành lễ: Lan công tử.
Đô Diêu Chi bước đến bên cạnh Lan Đình Yếm, mỉm cười nói:
"Cảnh sắc Phượng Hoàng Đài rất đẹp, ta đến đây để ngắm cảnh. Vân công tử cũng vậy."
Đúng thế.
Vân Hoài Thanh không biết từ đâu lấy ra một chiếc quạt xếp, phe phẩy một cách phong lưu, bộ dáng nhẹ nhàng tự tại.
"Không ngờ lại gặp được người tu đạo ngay tại Lạc Đô. Duyên phận như vậy, đương nhiên nên làm quen một chút. Không biết Lan công tử và Diêu Chi cô nương sư thừa ở đâu? Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đến bái phỏng."
Lan Đình Yếm lạnh lùng đáp: Không cần.
Hắn nắm lấy tay Đô Diêu Chi, kéo nàng rời khỏi Phượng Hoàng Đài.
Hai bóng người chợt biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!